"Thiên Ngoại Tà Ma?"
Trong Thành Chủ phủ, nữ quan viên thần bí nhíu mày: "Nói Bạch Vân Thành cấu kết với Thiên Ngoại Tà Ma, có chứng cứ gì không?"
Đối diện.
Bất Diệt Kiếm Chủ Kiếm Vô Cực cười lạnh nói: "Đương nhiên là có chứng cứ, Lâm đại nhân, nếu như ngươi còn cương quyết chống đỡ tiếp thì chính là bao che cho Thiên Ngoại Tà Ma, hôm nay hữu tử vô sinh, ai cũng không thể nào cứu được ngươi!"
"Vậy lấy chứng cứ tới đi."
Nữ quan viên thần bí ngưng kết kiếm ấn ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng.
Bất Diệt Kiếm Chủ nói: "Ngươi không có tư cách."
"Nực cười."
Trong giọng nói của nữ quan viên thần bí lộ ra hàn ý.
Kiếm ấn giữa hai lòng bàn tay lại lần nữa lưu chuyển, tỏ ý không giao lưu nữa, cổ tay phải trắng như bạch ngọc lật một cái, mười ngón tay cong ngón khép lại rồi đột nhiên bắn ra.
Xùy!
Một đạo quang diễm kiếm khí xanh ngắt, phá không đánh ra.
Kiếm khí như chậm mà nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Bất Diệt Kiếm Chủ.
Các đệ tử khác của Bất Diệt Kiếm Tông đều cười lạnh.
Trình độ kiếm khí như vậy, há có thể đả thương được tông chủ?
Chính là ngay cả tránh cũng không cần tránh nữa, đúng chứ?
Nhưng sắc mặt của Bất Diệt Kiếm Chủ lại hơi thay đổi, bàn tay đặt trên chuôi của thanh cổ kiếm, đột nhiên nâng lên, cổ kiếm màu xám kỳ dị trong nháy mắt ra khỏi vỏ, kiếm quang mờ mờ mịt mịt, mang đến sát cơ và tử ý vô tận...
Xoẹt!
Hắn một kiếm chém xuống.
Trường kiếm chém trên quang diễm kiếm khí xanh biếc.
Trong khoảnh khắc này vô thanh vô tức, thời không trong nháy mắt giống như bị nhấn nút tạm ngừng.
Tất cả những người mong đợi vào trong một đạo năng lượng cuồng bạo ầm vang, trong nháy mắt này không khỏi có hơi thất thần.
Chuyện vốn nên xảy ra, vẫn chưa xảy ra.
Mong đợi tan vỡ.
Nhưng chính vào lúc bọn hắn còn chưa kịp phản ứng lại, trong tầm mắt vòng sáng màu xanh và màu xám đột nhiên giống như gợn sóng đang khuấy động, lấy chỗ đánh nhau của kiếm khí xanh biếc và trường kiếm màu xám làm trung tâm, tầng này đến tầng khác điên cuồng khuấy động lên!
Vòng sáng gợn sóng điên cuồng bắn phá tất cả mọi thứ chung quanh.
Sau đó mới là tiếng oanh minh kéo dài ầm ầm tựa như đất nứt trời nghiêng.
Thanh âm này nặng nề vô song, trực tiếp tác dụng trong lòng của mọi người, mang theo ý khủng bố to lớn, tựa như ma bàn thiên địa Huyền khí đang ầm ầm khởi động, phải đem sinh linh của một phương này, toàn bộ đều mài thành bột mịn!
"Lui."
Sắc mặt của Lục Quan Hải đại biến: "Vững như thành đồng."
Trường kiếm trong tay chém trả.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Trong tiếng kiếm xé gió lít nha lít nhít liên miên không dứt, trường kiếm huyễn hoá thành vô số kiếm ảnh, khuếch đại vô tận, như một bức tường kiếm ảnh, ngăn trở toàn bộ kình khí uy áp đáng sợ đang tuôn ra trước mặt kia.
Nhưng áp lực đáng sợ này cũng khiến cho đôi chân của Lục Quan Hải không ngừng trượt lùi trên mặt đất, đôi chân thon dài như cái cày, lê ra hai đường thẳng song song thật sâu trên lớp nham thạch trên mặt đất, đôi ủng dài bằng da nổ tung, lộ ra một đôi chân trắng như bạch ngọc!
Nhưng dù sao cũng chịu đựng được uy áp như vậy, che chở cho người và kiến trúc phía sau.
Đối diện.
"Không hay."
Trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông lúc này mới ý thức được, kiếm khí quang diễm màu xanh biếc của nữ quan viên thần bí kia kinh khủng đến mức nào. Khi uy áp va đập khủng khiếp kia nghiền ép tới trước mặt, bà ta theo bản năng muốn vận công chống cự, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra rằng, cái này căn bản không phải là thứ mà mình có thể ngăn cản được.
Dưới uy áp khủng khiếp, nàng chỉ cảm thấy bản thân tựa như một con sâu kiến đối diện với núi lở, ngay cả một khối đá vụn cũng không nhấc lên nổi, chứ đừng nói đối kháng với toàn bộ lực núi lở.
Ngay vào lúc mà La Huyên cho rằng mình chắc chắn phải chết, đột nhiên một tiếng kiếm minh vừa đến, vang lên ở sau lưng.
Ong ong ong.
Tử khí lưu chuyển.
Một thanh cự kiếm tử sắc, đột nhiên hiện lên trong hư không trên đỉnh đầu, lăng không vạch ra một đường.
Kiếm khí màu tím vừa đến, xẹt ngang qua mặt đất, giống như một bức tường dài, không tản đi hết, ngăn trở toàn bộ uy áp của hai đại cường giả giao thủ.
"Tử Dương Kiếm Tông?"
La Huyên bỗng nhiên khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên không trung phía sau trăm mét, một thư sinh trẻ tuổi tay cầm cự kiếm màu tím, sừng sững nguy nga.
Một cái tên, trong nháy mắt hiện lên trong đầu La Huyên ——
Ngụy Đông thành.
Tông chủ của Tử Dương Kiếm Tông Tử Cực Vô Song Ngụy Đông thành.
Tử Dương Kiếm Tông là một trong những đại thế lực kiếm đạo có tên tuổi của Đông Đạo Chân Châu, còn tông chủ của nó Tử Cực Vô Song Ngụy Đông Thành một thân tu vi đã đạt đến Thiên Nhân kiếm đạo cấp bảy, cũng đã bước vào cảnh giới Đại Thiên Nhân.
"Thương Sơn Lâm Hải Kiếm khí, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Trong hư không, Ngụy Đông thành chậm rãi mở miệng.
"Nhưng cái này cũng không thể nào trở thành lý do bao che cho Thiên Ngoại Tà Ma." Ngoài ra một giọng nói cuồng bạo cũng theo đó mà vang lên.
Bên cạnh Ngụy Đông Thành, trong hư không hiện lên một thân ảnh khác, khôi ngô cao lớn, trọn vẹn hơn ba mét, cơ nhục vạm vỡ, một mái tóc ngắn màu vàng cuồng loạn giống như kim thép cỏ dại, toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một loại uy áp khủng khiếp dã man hung hãn.
"Tộc trưởng của Vẫn Nhật Đại Hoang tộc Hoang Hùng Thiên Nhân Hùng Bá?"
Con ngươi của La Huyên điên cuồng chấn động.
Lại là một đại nhân vật cấp thủ lĩnh.
Nhưng rất nhanh sau đó La Huyên liền ý thức được, nỗi khiếp sợ của mình còn quá sớm.
Bên cạnh Ngụy Đông Thành và Hùng Bá, lại có từng thân ảnh lần lượt xuất hiện.
"Chủ của Lưu Ly Kiếm Phái Dạ Lưu Ly."
"Quỷ Điệp của Độc Điệp Sơn Huống Tu Tử."
"Bạch Cốt Vạn Lý của Bạch Cốt Kiếm Tông Phệ Diệt."
"Tông chủ của Vô Định Phi Kiếm Tông Sinh Tử Vô Định Đàm Lưu Hỏa..."