Trong kiếm trận.
“Tiểu cô nương, dừng tay đi. Ta nhịn ngươi lâu rồi. Nếu ngươi còn không biết tốt xấu...”
Con trai Đại trưởng lão Ngự Hư Kiếm Tông Đinh Thần Long nhìn Thiến Thiến, mất kiên nhẫn nói.
Không nghĩ đến đã qua lâu như thế, nha đầu này chẳng những không mệt mỏi, cũng không hề sinh ra bất kỳ sự kính nể nào đối với thực lực của hắn, ngược lại càng đánh càng hăng.
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ bồi tiểu nha đầu này chơi một chút.
Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt.
Hắn nên bắt nàng lại trước, đoạt công lao quan trọng hơn.
Nhiệm vụ diệt sát Bạch Vân thành đến từ Đại Hoang Thần Điện. Giết một đệ tử Bạch Vân thành, dùng lỗ tai làm chứng cứ là có thể lĩnh thưởng.
Kiếm thức trong tay Đinh Thần Long lập tức biến đổi. Vù!
Một kiếm của hắn đâm thẳng vào trước ngực Thiến Thiến. Phá Hư Thứ của tam sát chiêu Ngự Hư Kiếm Tông. Nhanh vô cùng, hóa đâm thành chọc.
Nhanh như thiểm điện.
Làm như vậy là để Thiến Thiến mở mang tầm mắt.
“Con mẹ nó, ngươi muốn chết.”
Thiến Thiến nổi giận, cầm trường kiếm trong tay đón đỡ, sau đó thi triển Nộ Huyết Sát Trận Kiếm, là kiếm thuật do nàng lựa chọn, đại khai đại hợp, uy lực bùng nổ.
Nhưng kiếm của Đinh Thần Long vẫn kiếm sau nhanh hơn kiếm trước. Đinh đinh đinh đinh.
Nhất thời, Thiến Thiến luống cuống tay chân, kiếm chiêu không ngừng đón đỡ, hỏa tinh chói mắt sáng lên chung quanh người.
Mỗi một kiếm của Đinh Thần Long đều phát huy chữ “Hư” của Ngự Hư Kiếm Tông một cách tinh tế, đột nhiên sinh ra, đánh về phía ngực, lưng, hạ bộ, đùi... của Thiến Thiến.
Lui lại.
Không ngừng lui lại.
Nhất thời, Thiến Thiến có chút luống cuống tay chân.
Nhất là ý đồ hèn mọn của đối phương lại càng khiến cho lửa giận trong người nàng không ngừng tăng lên.
“Đủ rồi.”
Rốt cuộc Thiến Thiến cũng đã bạo phát.
Lửa giận khiến cho Huyền khí khuếch tán bên trong cơ thể của nàng. Mắt của nàng tràn ngập ngọn lửa màu đỏ, giống như sau khi dung nham bên trong lòng đất góp nhặt đủ năng lượng, rốt cuộc đã khiến cho lòng đất nứt vỡ mà bạo phát.
“Cái gì?”
Sắc mặt Đinh Thần Long thay đổi, con ngươi đột nhiên co lại: “Sức mạnh này...”
Hắn cảm nhận được uy hiếp nồng đậm.
Đây rõ ràng là sức mạnh cường giả cấp Thiên Nhân mới có.
Lúc này, Thiến Thiến đã hoàn toàn bạo phát.
Nàng huy động đại kiếm cự hình, một kiếm chém ra.
“Nộ ý trùng thiên, huyết sát vạn lý.”
Toàn thân nàng thiêu đốt lên ngọn lửa, hóa thành hỏa nhân.
Một kiếm chém ra, kiếm ảnh hỏa diễm dài mười mét xuất hiện.
Oành.
Đinh Thần Long trực tiếp bị đánh bay.
Máu tươi văng lên không trung, sau đó bị ngọn lửa khủng bố làm cho bốc hơi.
Phù phù.
Đinh Thần Long rơi xuống đất, toàn thân bị đốt cháy khét, phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nhìn Thiến Thiến giống như chiến thần hỏa diễm phía đối diện.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao thực lực của nàng ta đột nhiên tăng vọt như thế?
Chẳng lẽ lâm trận đột phá sao?
Toàn thân Thiến Thiến tắm trong ngọn lửa đỏ như máu.
Bước chân nàng đi qua đâu, đều lưu lại một dấu chân đen nhánh do ngọn lửa thiêu đốt.
Sức mạnh kinh khủng khiến cho mọi thứ phạm vi năm mươi mét chung quanh đều bị đốt cháy.
“Không...”
Đinh Thần Long sợ hãi vô cùng.
Hắn đứng lên, xoay người bỏ chạy: “Phụ thân, cứu con.”
Hắn điên cuồng xông ra khỏi kiếm trận, chạy đến khu vực hạch tâm của trận pháp, đang định nhờ cha của hắn là Đại trưởng lão Ngự Hư Kiếm Tông ra tay, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn khó có thể tin.
Phụ thân của hắn, đường đường là Đại trưởng lão Ngự Hư Kiếm Tông, cường giả kiếm đạo Thiên Nhân cấp bốn, nhưng mặt mũi bầm dập, vô cùng nịnh nọt nằm rạp dưới mắt đất, chổng cao cái mông chẳng khác nào băng ghế đá.
Một con chuột màu bạc béo mập đang ngồi trên lưng phụ thân hắn, miệng phun khói thuốc.
Nhìn thấy Đinh Thần Long, con chuột màu bạc nhếch miệng cười một tiếng.
“Tới rồi, lão đệ.”
Bên cạnh con chuột màu bạc là một người trắng trẻo mập mạp đang gặm đùi gà. Nhìn thấy Đinh Thần Long, hắn cũng nhếch miệng cười chào một tiếng.
Chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Đinh Thần Long vô cùng chấn kinh.
Đột nhiên, một luồng khí tức cực nóng truyền đến.
Sau đó, tất cả mọi thứ trong tầm mắt của hắn bắt đầu xoay tròn.
Phù phù.
Thi thể không đầu ngã xuống đất.
Ngọn lửa màu đỏ bắt đầu thiêu đốt thi thể.
Nhìn thấy cảnh này, Quang Tương và Tiêu Bính Cam liếc nhìn nhau, tim đập thình thịch.
Ngọn lửa Tiên Thiên Huyền khí.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng đó cũng không phải ngọn lửa Huyền khí bình thường.
Là ngọn lửa dị hình biến chủng.
Quả nhiên, Tiên Thiên Huyền khí của nữ nhân bạo lực kia cũng táo bạo như vậy.
Về sau phải chú ý một chút, không thể trêu chọc nàng ấy.
Một người một chuột lập tức khách sáo hẳn lên: “Chúc mừng thần công Thiến Thiến tướng quân đại thành, quét ngang tôm tép nhãi nhép của Ngự Hư Kiếm Tông.”
Thiến Thiến cầm kiếm trong tay, nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Hai người các ngươi ở đây bao lâu rồi? Thiên Thiên tỷ tỷ đâu?”
“Đang cứu hỏa khắp nơi trong thành.” Tiêu Bính Cam lập tức đáp.
Thiến Thiến nói: “Hồ nháo! Vì sao các ngươi không đi bảo vệ tỷ ấy? Bây giờ trong thành nguy hiểm đến cỡ nào, các ngươi không phải không biết...”
Còn không phải vì bảo vệ cái người nôn nóng là ngươi sao?
Tiêu Bính Cam cũng không dám phản bác: “Yên tâm đi, chúng ta đã thanh trừ đám chuột nhắt trong thành rồi, cam đoan không còn một mống, không có nguy hiểm gì đâu.”
Chuột nhắt?
Bốp.
Lỗ tai Quang Tương nhướng lên, đứng dậy cho Tiêu Bính Cam một quyền.
Chuột hung ác thì không nói nhiều, nhất là Quang ca ta.
Tiêu Bính Cam không hề phòng bị, vèo một tiếng, cả người không còn nguyên tại chỗ. Hắn biến thành một ngôi sao bay về phía xa: “Chỉ là một ví dụ thôi mà... A a....”