Dù biết Lăng gia có lai lịch lớn nhưng không ngờ thực lực của cặp đôi này lại cao hơn tưởng tượng rất nhiều, vừa rồi Lăng Quân Huyền nhẹ nhàng mà hoá giải chiêu của Bạch Hải Cầm, đủ thấy sức mạnh phi thường.
Nước đi này của Lăng phủ có chút thâm sâu.
“Tiểu Ngọ, đưa Thần Nhi đi.” Lăng Quân Huyền nói. Lăng Ngọ vội vàng lôi kéo muội muội đi.
Lăng Thần lúc này không phản kháng, tuy rằng phần lớn thời gian trong nhà đều là mẫu thân định đoạt, phụ thân thì đều diễn vai hi hi ha ha, nhưng nếu thật sự mở miệng thì không được phép nghi ngờ.
Lúc xoay người, Lăng Thần liền nháy mắt với Lâm Bắc Thần, sau đó còn nhe răng cười.
Răng rất trắng, đôi môi mỏng, nụ cười của nàng, rất đẹp.
Lâm Bắc Thần thật sự hoảng, hắn lo rằng mình sẽ bị vợ chồng thành chủ thẹn quá hoá giận mà đánh chết.
Lúc này hắn cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hận ý, quay đầu lại nhìn, chính là Tào Phá Thiên đang sống dở chết dở, sắc mặt tái nhợt, không giấu được vẻ hả hê khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần gặp hoạ, giống như nhìn một người đã chết.
Sau đó Lâm Bắc Thần đưa ngón tay giữa về phía hắn.
Còn đám thiên tài Huyết Diễm, Lư Phong, Tống Khuyết Nhất ánh mắt giống như đều dán vào người Lăng Thần, nhìn mãi cho đến khi Tiểu Phượng Hoàng biến mất ở một góc xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
"Được rồi, trò hề kết thúc." Lăng Quân Huyền quay trở lại chủ toạ, vẻ mặt bình thản: “Vì hẹn ước đấu kiếm này được tổ chức tại Lăng phủ ta, nên bổn thành chủ có trách nhiệm duy trì sự công bằng, Bạch đại sư, người quan tâm quy tắc sẽ loạn, nên nhất thời kích động ra tay đối phó với tiểu bối, bổn thành chủ có thể hiểu được, nhưng xin hãy kiềm chế, Lâm Bắc Thần cũng bị nghi ngờ là ra tay nặng, nhưng một kiếm này chỉ là vì muốn thắng chứ không vì muốn giết người, cho nên cả hai cứ vậy mà bỏ qua đi, đừng quá so đo nữa, cả hai đều lùi lại một bước.”
Bạch Hải Cầm nói: “Được, nếu Lăng thành chủ đã lên tiếng, vậy Bạch mỗ sẽ tuân theo.” Trong lòng ông ta một lần nữa đánh giá thực lực của Lăng phủ.
Nói xong, ông ta liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái, rồi lại nhìn Đinh Tam Thạch, có chút mỉa mai nói: “Nhất môn của Đinh Lỗi sư huynh, thật đúng là có duyên với nữ nhi, ha ha, chính là khi xảy ra chuyện thì luôn phụ thuộc vào nữ nhân, khó trách mất đi khí thế anh hùng, Đinh sư huynh, vị Hải Nữ kia lúc này vẫn còn khổ sở đúng không, ngươi tới bây giờ vẫn không tự trách sao?”
Ánh mắt Đinh Tam Thạch run lên, ngay lập tức trở lại trạng thái cũ.
Ông ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm dày đặc, những đám mây thấp đã phân tán, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng tản mát, sáng chói cả nhân gian.
“Đêm đã tới, trăng đã tròn.”
Thân hình Đinh Tam Thạch chợt loé, đi tới phía trên tháp ở hậu hoa viên, cả người kiếm khí bừng bừng, như sóng triều phóng vào bầu trời đêm, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ông ta nhìn xuống nói: “Bạch Hải Cầm, đến đấu đi.”
Trên mặt Bạch Hải Cầm hiện ra một vẻ khinh miệt không che giấu, một phế nhân bị ông ta đùa nghịch tra tấn nhiều năm lại dám chủ động khiêu chiến?
Ông ta chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại được tên phế nhân này, căn bản không xem người này ra gì cả.
Bạch Hải Cầm phớt lờ Đinh Tam Thạch, quay sang nhìn Lăng Quân Huyền nói: “Lăng thành chủ, kết quả của cuộc đấu kiếm vừa rồi của hai người đó nên tính thế nào? Lâm Bắc Thần tàn nhẫn làm trọng thương Phá Thiên, đây là hành vi ác liệt phá vỡ quy củ, ta cảm thấy hắn nên bị hủy bỏ thành tích.”
“Ta đồng ý.” Minh Viễn Sơn nói.
“Ta cũng đồng ý.” Lục Chính Đạo nói.
Sau đó, cũng có mấy trưởng lão lên tiếng phụ hoạ.
Sở Ngân tức giận, giễu cợt: “Kỹ năng không bằng người khác, sau khi thua còn muốn chơi xấu, ha ha, Bạch đại sư, nếu đã như vậy sao ngươi lại vất vả mời người ta đến cuộc hẹn ước đấu kiếm làm gì? Trực tiếp trao phần thưởng cho Tào Phá Thiên không phải được rồi sao.”
“Ngươi tên gì?” Bạch Hải Cầm cười lạnh nói.
Ông ta biết thân phận của Sở Ngân, nhưng cố ý hỏi như vậy để làm nhục ông.
Sở Ngân nói: “Chủ nhiệm khối 2 của học viện Sơ Cấp Số 3 ở Vân Mộng thành, Sở Ngân.”
“Ồ, chẳng trách bao che cho Lâm Bắc Thần, hóa ra là thứ cặn bã như vậy là do học viên Số 2 ngươi dạy dỗ ra.” Bạch Hải Cầm bộ dạng bừng tĩnh ra, khinh thường nói: “Thật sự là nồi nào úp vung nấy, một chủ nhiệm nho nhỏ như ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta nói chuyện?”
Sở Ngân cười lạnh nói: “Họ Bạch kia, ngươi không cần dùng mắt chó để coi thường người khác, ta...”
Thần sắc Lăng Quân Huyền vừa động, đột nhiên mở miệng ngắt lời: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, kết quả của trận so kiếm này, tạm thời không bàn nữa, thời gian đến rồi, hẹn ước đấu kiếm chính thức bắt đầu đi, đợi hai vị đấu kiếm chấm dứt thì nói sau.”
Sở Ngân lập tức hiện ra vẻ khó chịu, rõ ràng Lâm Bắc Thần là người liên tiếp giành được 3 giải, không bàn cãi là người đứng nhất, thế mà Bạch Hải Cầm lại lấy cớ ‘cố ý đả thương người khác’ để cướp thành tích, đây căn bản là làm chuyện xấu.
Ông ta còn định nói gì đó liền thấy Lăng Quân Huyền âm thầm truyền đến một ánh mắt, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, thế là lời sắp nói đành nuốt vào trong.
Mà Bạch Khâm Vân lúc này đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, đã có chút nhận thức mới về Sở Ngân.
Vị chủ nhiệm khối này vì Lâm Bắc Thần, ngay cả Bạch Hải Cầm- Kiếm Thánh nổi tiếng cũng dám móc mỉa quát lớn, thật đúng là loại thúc dục của dã thú điên cuồng nhanh chóng tìm đường chết, ngay cả dây cương cũng không mang. Nhưng mà cũng khiến người khác khâm phục.
“Bạch Hải Cầm, nếu tối nay là hẹn ước đấu kiếm, vậy thì để kiếm nói chuyện đi.” Giọng của Đinh Tam Thạch phát ra từ trên tầng áp mái.