Kiếm quang lưu chuyển.
Dung nham bên dưới giống như bị vòi rồng hút, tập trung về phía kiếm đá, sau đó giống như cá voi hút nước, toàn bộ rót vào bên trong thân kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, mực nước hồ dung nham bên dưới bắt đầu giảm xuống.
Khoảng thời gian một chén trà, mực nước giảm xuống chỉ còn hai trăm mét.
Lâm Bắc Thần mở to mắt chó mà nhìn.
Một thanh kiếm nho nhỏ như thế lại có thể hút được nhiều dung nham như vậy, một giọt còn không để lọt ra ngoài.
Rất nhanh, thân kiếm đỏ bừng.
Hình xăm huyền văn màu đỏ toàn thân Đinh Tam Thạch càng lúc càng rõ ràng. Ông dường như đang vận chuyển một loại công pháp nào đó, hấp thu lực cực nóng của dung nham bên trong thân kiếm. Ánh sáng màu đỏ không ngừng lấp lóe trên thân kiếm, sức nóng không ngừng tràn vào cơ thể của ông.
Đợi đến khi thân kiếm khôi phục lại vẻ oánh nhuận của bạch ngọc trước đó, cơ thể Đinh Tam Thạch đã bành trướng lên gấp hai lần, biến thành một cự nhân cao ba mét.
Chẳng những kiếm có thể biến lớn, người cũng có thể biến lớn?
Đây chẳng phải là...
Trong đầu Lâm Bắc Thần lại hiện ra một hình ảnh cổ quái.
Lục Quan Hải đứng bên cạnh, biểu hiện vô cùng khẩn trương, yên lặng nhìn Đinh Tam Thạch. Hiển nhiên, thời khắc mấu chốt thức tỉnh bản hồn bản nguyên đã đến.
Hoa văn huyền văn trên người Đinh Tam Thạch điên cuồng lóe lên quang mang, cả người biến thành một vầng Thái Dương đỏ bừng, phóng ra ánh sáng chói mắt.
Lâm Bắc Thần dùng tay che khuất ánh mắt của mình.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, ánh sáng chói mắt dần dần tiêu tán. Lâm Bắc Thần ngẩn người, cả người giống như bị sét đánh.
Lão Đinh đâu?
Lão Đinh đi đâu rồi?
Một trăm mét đằng trước, một người thân hình thon dài, cao khoảng một mét chín, gương mặt anh tuấn, tay cầm kiếm đá đứng lơ lửng trên không, mái tóc dài màu đỏ rối tung buông xuống bờ vai, da thịt trong suốt, có màu trắng như ngọc thạch, tinh khiết vô ngần. Những bộ phận quan trọng được lớp áo giáp dung nham màu nâu đỏ bao phủ, chẳng khác nào chiến thần...
Tuổi trẻ, anh tuấn, tràn đầy chi khí dương cương của mặt trời. Đây là ai?
Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi. “Thành công rồi.”
Lục Quan Hải ở bên cạnh reo lên một tiếng.
Lâm Bắc Thần chậm rãi quay đầu lại nhìn Lục Quan Hải: “Ngươi nói cái người anh tuấn trẻ tuổi này chính là lão Đinh?”
“Không sai, đây mới là hình thái chân chính của Ảm Nguyệt Thần.”
Không biết có phải vì uống quá nhiều rượu vang đỏ hay là quá mức kích động, vẻ cao ngạo, thanh lãnh vốn thuộc về Lục Quan Hải đã biến mất không thấy đâu. Trên gương mặt thanh lệ tuyệt luân kia chỉ còn lại sự vui vẻ và hoạt bát của thiếu nữ.
Lâm Bắc Thần hít vào một hơi.
Hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện rất quan trọng.
Lâm Bắc Thần đã hiểu ra.
Lúc trước, hắn cho rằng lão Đinh cua được Công chúa Tây Hải Đình của Hải tộc hoàn toàn là dựa vào da mặt dày.
Bây giờ hắn biết rốt cuộc mình đã sai.
Thì ra, lão Đinh cũng giống như hắn, nhan sắc có giá trị.
Nhan sắc có giá trị tức là chính nghĩa.
Đây là chân lý duy nhất vượt qua bát hoang lục hợp, ngàn vạn vi diện, hư không vô tận.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Bắc Thần rốt cuộc cảm thấy hắn và lão Đinh đã có chung đề tài.
Dù sao hai người cũng đều là mỹ nam tử.
Trong hư không, ánh sáng màu trắng nhạt lóe lên.
“Đinh Tam Thạch” đã đến trước mặt hai người Lâm Bắc Thần.
“Sư phụ...”
Lâm Bắc Thần không chút chướng ngại tâm lý, lên tiếng gọi.
“Sao?”
“Đinh Tam Thạch” nghiêng đầu, ánh mắt băng lãnh mà lạ lẫm dò xét trên dưới Lâm Bắc Thần: “Ai là sư phụ của ngươi? Ngươi... là ai?”
Ặc?
Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Hắn vô thức quay đầu lại nhìn Lục Quan Hải.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Hắn hỏi: “Dựa theo trình tự bình thường, bây giờ ta có nên bắt đầu giải thích hay không?” Gương mặt xinh đẹp trắng nõn thanh lệ của Lục Quan Hải không hề có chút gợn sóng. Nàng không để ý đến Lâm Bắc Thần.
“Ngươi chỉ là phàm nhân hèn mọn, lại dám gọi ta là sư phụ?”
Ánh mắt “Đinh Tam Thạch” lăng lệ giống như hai thanh lợi kiếm đâm vào mặt Lâm Bắc Thần. Ông nghiêm túc nói: “Bám chân một cách lung tung, khinh nhờn thần linh, có phải ngươi muốn chết hay không?”
Mẹ kiếp!
Một cái rãnh to lớn vắt ngang trong lòng Lâm Bắc Thần.
Chuyện lo lắng nhất đã phát sinh.
Sau khi lão Đinh thức tỉnh, ông đã biến thành một người khác.
Theo lý mà nói, dung hợp bản hồn bản nguyên cũng không đến nỗi mất hết trí nhớ lúc trước chứ?
“Vì sao ngươi lại không lên tiếng?”
Bạch ngọc thạch kiếm trong tay “Đinh Tam Thạch” nhấp nháy huyền văn, kiếm khí hữu hình màu trắng phát tán trong hư không: “Bò sát hèn mọn, sâu kiến đáng thương, ta cho ngươi một cơ hội giải thích. Bằng không...”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một lưu ảnh thạch, đưa cho “Đinh Tam Thạch”.
“Trong này có hai hình ảnh, ngươi hẳn phải biết là nội dung gì chứ.”
Hắn cười nói.
Gương mặt anh tuấn của “Đinh Tam Thạch” đột nhiên cứng đờ.
Ông lập tức thu lại bạch ngọc thạch kiếm, gương mặt lại nở nụ cười quen thuộc: “A ha ha ha, đứa nhỏ này, vi sư chỉ tiến hành một trò đùa không ảnh hưởng toàn cục, ngươi cần chi phải để ý như thế. Ngươi mau đưa lưu ảnh thạch cho vi sư cất giữ, tránh cho hình ảnh quý báu bên trong bị tiết lộ.”
Có quỷ mới tin ngươi!
Lão già họm hẹm ngươi hư lắm.
Lâm Bắc Thần thu lại lưu ảnh thạch: “Sư phụ, ta có phải là người mà ngươi thương yêu nhất không?”
“Không phải.”
Đinh Tam Thạch trả lời một cách đương nhiên: “Là sư nương của ngươi, còn có sư tỷ của ngươi nữa.”
Lâm Bắc Thần: “....”
Ta đạp.
Hắn ôm tim, gương mặt vặn vẹo: “A, Đinh Tam Thạch, hành động vừa rồi của ngươi nhiều lần tổn thương tình cảm thuần chân mộc mạc của ta, chỉ có lấy bạch ngọc kiếm làm quà tặng mới có thể bù đắp lại.”