Lâm Bắc Thần đứng không nhúc nhích.
Hắn giơ tay phải lên viết từng chữ từng chữ trong hư không.
Ánh sáng nhạt nhạt ở trên đầu ngón tay, hóa thành chữ viết trong không khí.
"Ta tới rồi, không cần lo lắng."
Hắn nhẹ nhàng đè lên bả va Hàn Lạc Tuyết.
Sau đó lại nhìn về phía Ngô Vi, nói: "Lão nương, ta không mưu hại cha, Tiểu Tuyết cũng không phải hung thủ, nàng vừa rồi nói như vậy, là bị ép buộc, bởi vì trong người của ngươi, cũng bị Nhiễm Tri Xuân hạ độc giống với kịch độc mà cha trúng."
Ngô Vi khẽ giật mình.
Thân thể mềm mại của Hàn Lạc Tuyết khẽ run lên.
Không sai.
Vừa rồi sở dĩ gánh chịu tội giết người, cũng là vì Nhiễm Tri Xuân trong nháy mắt tới gần nàng nói cho nàng biết, trong cơ thể Ngô Vi còn có kịch độc.
Nếu như không lấy được giải dược, sau một canh giờ cũng sẽ thổ huyết giống lão Hàn mà chết.
Đã mất đi phụ thân nàng không thể lại trơ mắt nhìn mẹ của mình cũng chết đi.
Chỉ cần nàng phối hợp với Nhiễm Tri Xuân, đối phương bằng lòng giải độc cho Ngô Vi.
Không nghĩ tới, Lâm Bắc Thần vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn ra.
"Làm sao ngươi biết?"
Hàn Lạc Tuyết khiếp sợ hỏi.
Lâm Bắc Thần viết: "Ta biết ngôn ngữ khẩu hình."
Biết ngôn ngữ khẩu hình?
Dĩ nhiên không phải.
Hắn biết ngôn ngữ khẩu hình cái quái gì chứ.
Là bởi vì dưới sự hướng dẫn của APP, hắn mấy ngày này làm quen ngôn ngữ và cách viết, đã có thể nghe hiểu ngữ ngôn của thế giới này —— mặc dù còn chưa biết nói.
Một người câm điếc, biết ngôn ngữ khẩu hình hợp tình hợp lý nha.
"Ngươi nói bậy, câm thối, ngươi ngậm máu phun người." Nhiễm Tri Xuân thần sắc kịch biến, nghiêm nghị chỉ trích, có nhìn về phía Hàn Lạc Tuyết, trong mắt mang theo uy hiếp, nói: "Tiểu Tuyết, tự ngươi nói đi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, không nên nói lung tung "
"Ta "
Hàn Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Nhiễm Tri Xuân, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, lo lắng kịch độc trong cơ thể Ngô Vi.
"Yên tâm."
Đầu ngón tay Lâm Bắc Thần viết chữ trên không trung, nói: "Độc trong người nương, ta có thể giải được."
Hàn Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, trong nháy mắt liền lựa chọn tin tưởng hắn.
"Là hắn, chính là Nhiễm Tri Xuân tên súc sinh này, vừa rồi chính miệng nói với ta, hạ độc vào cơ thể của mẹ ta, ta bị buộc bất đắc dĩ, bất đắc dĩ mới thừa nhận cùng tiểu câm hạ độc hại cha ta, Nhiễm Tri Xuân, ngươi là cầm thú không có nhân tính, cha ta nhất định bị ngươi hại chết."
Hàn Lạc Tuyết chỉ vào Nhiễm Tri Xuân, trợn mắt trừng trừng.
"Ngươi... Tiểu Tuyết ngươi điên rồi, nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm này đến, ngươi liền có dũng khí vu oan giá họa cho người vô tội, ngươi thật sự là bị hắn làm cho thần hồn điên đảo rồi, ngươi a." Nhiễm Tri Xuân còn chưa nói xong, hét thảm một tiếng.
Thân hình Lâm Bắc Thần khẽ động, quỷ dị xuất hiện ở trước mặt của hắn, một cước trực tiếp đá gãy hai xương bánh chè của hắn.
"Lại đây, quỳ trước linh vị lão Hàn, sám hối cho tử tế vào."
Lâm Bắc Thần kéo lấy tóc của hắn, giống như kéo một con chó chết, đem hắn kéo qua, khiến hắn quỳ ở trước quan tài.
"A, a, a "
Nhiễm Tri Xuân phát ra tiếng kêu thảm, khuôn mặt vặn vẹo biến hình.
Mảnh xương vỡ vụn do chịu đựng trọng lượng thân thể, đầu gối huyết nhục mơ hồ , truyền đến tiếng kêu thống khổ, giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, làm cho Nhiễm Tri Xuân kêu thảm đến khàn giọng.
Lúc này, các hàng xóm láng giềng xung quanh, mới hồi phục lại tinh thần.
"Giết người rồi."
"Tiểu câm muốn giết người rồi, hắn đang hãm hại Đại Xuân."
Trong đám người, mấy giọng nói quen thuộc kia, lại lần nữa vang lên, đang giật dây mê hoặc đám người, không ngừng mà thêm dầu vào lửa.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía đám người.
Một đám tạp nham lẫn lộn, đến danh tính cũng không có, đã đến lúc này rồi còn dám châm ngòi mê hoặc nhân tâm.
Thân hình hắn khẽ động.
Đám người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Phanh phanh phanh.
Trong đám người có mấy người bay ra ngoài.
"Ai a."
"A. . ."
Nguyên một đám kêu thảm té ngã trên đất.
Đều là bị Lâm Bắc Thần dùng chân đạp từ trong đám người ra ngoài.
"Tiểu Tuyết, ngươi tới nhìn xem một chút, những kẻ này là ai."
Lâm Bắc Thần viết chữ trong hư không.
"Tứ Tử, còn có Lại Đức Vinh. . . Trương Thuần, mấy người các ngươi. . ."
Hàn Lạc Tuyết nhận ra, mấy tên này đều là đám thanh niên trên phố chơi khá thân thiết với Nhiễm Tri Xuân.
"Còn những kẻ khác không quen biết."
Nàng quay đầu nói với Lâm Bắc Thần.
"Kẻ xướng người hoạ, diễn một màn kịch hay."
"Bọn hắn cùng Nhiễm Tri Xuân là một đám, vừa rồi trong đám người phối hợp với hắn, chính là vì mưu đoạt sản nghiệp Hàn gia các ngươi."
"Tên Nhiễm Tri Xuân này, lương tâm bị chó tha rồi."
Lâm Bắc Thần dùng ngón tay viết chữ trong hư không.
"Cái gì?"
"Không thể nào, Đại Xuân thế nhưng từ lâu đã đi theo bên người lão Hàn rồi nha."
"Đứa nhỏ Đại Xuân này rất chất phác, sẽ không phát điên mất trí mà làm như thế? Không thể nào." Đám hàng xóm láng giềng nghị luận ầm ĩ.
Có người biết chữ, có người không biết chữ, nghị luận trong chốc lát, cũng đã biết Lâm Bắc Thần viết có ý gì.
"Ngươi qua đây."
Lâm Bắc Thần viết chữ, giơ tay lên tìm hài tử gọi là 'Tiểu Bảo' kia.
Hài tử bị dọa chạy đến trốn ở phía sau mẹ hắn Lục thẩm.
"Ngươi... ngươi chớ dọa hài tử. . ." Lục thẩm há mồm vừa muốn quát lớn.
Lâm Bắc Thần trừng mắt.
Một cổ sát khí phóng tới.
Lục thẩm bị dọa đến đứng thẳng bất động tại chỗ, động cũng không dám động.
Lâm Bắc Thần lúc này mới móc ra một khối đường phèn màu trắng, đưa cho Hàn Lạc Tuyết, viết chữ nói: "Ngươi hỏi hắn, ai dạy hắn nói những lời khi nãy, chỉ cần thành thành thật thật nói ra, khối này đường liền cho hắn. Không nói, sẽ giết cả nhà của hắn."
Hàn Lạc Tuyết như hiểu được điều gì, cầm lấy đường phèn, làm theo lời hắn.
"Là Đại Xuân ca ca dạy ta."
Tiểu Bảo đã mười tuổi, ước chừng cũng biết được một số chuyện, vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần hung ác như thế, lại vừa nghe nói nói thật có bánh kẹo ăn, chớp mắt liền kể đầu đuôi sự việc ra. Nhiễm Tri Xuân cho hắn sáu khối đường ngọt, để hắn cố ý nói như vậy.
Lúc này, đám hàng xóm láng giềng xung quanh đều phản ứng lại.
Kết hợp với chuyện lúc trước, mơ hồ đã hiểu ra, chuyện này từ đầu đến cuối đều là Nhiễm Tri Xuân dựng lên, đang hãm hại Hàn Lạc Tuyết.
"Cái chết của lão Hàn. . ."
Có người thấp giọng hô.
Đúng vậy.
Như vậy có nghĩa là cái chết của lão Hàn, Nhiễm Tri Xuân mới là người có hiềm nghi lớn nhất.
"Ngươi còn có gì muốn nói không?"
Hàn Lạc Tuyết đi tới trước mặt Nhiễm Tri Xuân, trong đôi mắt to tròn tràn đầy thù hận, nghiêm nghị quát hỏi.