Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1732: Ra Giá

Chương 1732: Ra giá

Tiểu Tư Nhiên đến gần, ngồi đối diện với Lâm Bắc Thần, mị nhãn như sóng: “Đây là lần đầu tiên khách nhân đến Ma Nguyên Trai chúng ta bán hàng sao?”

Lâm Bắc Thần dù bận vẫn ung dung nằm trên ghế bành, hai tay khoanh trước ngực: “Tại sao ngươi biết?”

Tiểu Tư Nhiên cười duyên: “Ở Ma Nguyên Trai chúng ta, tổng cộng có bốn cấp bậc nhân viên thu mua, theo thứ tự từ dưới lên là váy trắng, váy đỏ, váy xanh và váy tím. Nhân viên thu mua cao cấp có được quyền tự chủ định giá lớn nhất. Khách nhân bán lượng hàng hóa nhiều như ngươi đây, hẳn phải tìm nhân viên thu mua cao cấp mới đúng, bởi vì ngươi có thể thu về được giá tiền cao hơn.”

Ánh mắt bên dưới mặt nạ của Lâm Bắc Thần hiện lên vẻ suy tư, chợt hỏi: “Váy tím là cao nhất? Nếu như vậy, chủ quản thu mua váy tím Tiêu đại mỹ nữ có phải sẽ ra cho ta cái giá cao nhất không?”

Tiểu Tư Nhiên kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên, Quật Địa Thú với đầu không bị phá hư, thi thể tính luôn cả thú nguyên, ta có thể tính cho khách nhân một trăm hai mươi điểm tín ngưỡng. Quật Địa Thú đầu bị hư thì mua với giá chín mươi, như thế nào?”

Giá tiền này so với giá mà Thanh Lôi váy trắng đưa ra cao hơn nhiều.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Nhưng ta đã đồng ý với Thanh Lôi.”

“Không sao, cứ giao cho ta xử lý là được.”

Tiểu Tư Nhiên tự tin nói: “Tôn chỉ của Ma Nguyên Trai chúng ta chính là giúp cho khách nhân đến nơi này nhận được lợi ích thực tế lớn nhất. Cho nên, đối với tình huống này, nội bộ chúng ta đã sớm có cách giải quyết. Chỉ cần khách nhân gật đầu, tất cả đều giao cho ta.”

Lâm Bắc Thần có chút do dự.

Tiểu Tư Nhiên bổ sung một câu: “Khách nhân có thể yên tâm. Chúng ta sẽ bồi thường cho Thanh Lôi thỏa đáng. Hơn nữa...”

Nói đến đây, nàng dùng ánh mắt ám chỉ mười phần nhìn thẳng vào mắt Lâm Bắc Thần: “Nếu khách nhân đồng ý, ta có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của khách nhân.”

Hai chữ “tất cả” được nhấn rất mạnh.

Lâm Bắc Thần mỉm cười.

Sau đó gật đầu đồng ý.

Không có lý do gì không đồng ý cả.

Mặc dù thái độ của Thanh Lôi váy trắng rất tốt, khiến hắn có hảo cảm, nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói, điểm tín ngưỡng mới hữu dụng nhất.

Hắn vẫn muốn tiếp tục săn giết ma thú bên trong vực sâu Ma Uyên.

Có thể tưởng tượng thu hoạch sẽ to lớn đến cỡ nào.

Nếu vẫn dựa vào cái giá thu vào của Thanh Lôi váy trắng, tổn thất nhất định sẽ rất lớn. Điều này khiến cho Lâm đại thiếu đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Huống hồ Lâm Bắc Thần vất vả lắm mới đến thần giới được một lần, cũng không phải đến làm việc thiện, không thể chỉ vì một cô gái gặp có một lần mà hy sinh lớn đến như thế. Hắn vất vả liếm bao, không phải chỉ để góp nhặt vốn liếng sao.

Khi hắn còn ở Đông Đạo Chân Châu, hắn đã tiết kiệm đến thế nào.

Điện thoại Tử Thần lại càng là một Thôn Kim Thú không thấy đáy.

Ai biết lần tiếp theo nó thăng cấp có thể dùng thần thạch hay là điểm tín ngưỡng để nạp điện? Lui thêm bước nữa, Ma Nguyên Trai sẽ đền bù tổn thất cho Thanh Lôi.

Về phần tất cả điều kiện của Tiểu Tư Nhiên...

Ha ha, thân là Thần Kỵ Sĩ, Lâm Bắc Thần hắn sẽ để ý sao?

Tùy ý thôi.

Nhận được sự cho phép của Lâm Bắc Thần, Tiểu Tư Nhiên mặt mày hớn hở xoay người đi xử lý việc này.

Một lát sau.

Đại chưởng quỹ cửa hàng Ma Nguyên Trai đóng tại trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên Cái Tứ Dã cùng với Tiểu Tư Nhiên và Thanh Lôi xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Thần.

Sắc mặt Thanh Lôi hiện lên sự chán nản, hiển nhiên đã biết quyết định của Lâm Bắc Thần nhưng vẫn lễ phép và duy trì sự im lặng.

“Khách nhân xác định muốn giao vụ mua bán này cho Tiêu chủ quản?”

Cái Tứ Dã cười híp mắt hỏi.

Đây là một người đàn ông trung niên mập mạp, giống như một viên thịt tròn quay, người mặc áo da bào màu vàng, ngũ quan trên mặt gần như chìm trong đống thịt mỡ, khi cười mang đến cho người ta một cảm giác ngây thơ chân thành.

Có người nói, mập mạp trời sinh rất dễ mang đến cho người ta cảm giác tin tưởng. Cái Tứ Dã là người như vậy.

Nhất là khi ông ta cười, ông ta giống như một đứa bé ngu ngơ, hoàn toàn không có bất kỳ tâm cơ nào.

...

Lâm Bắc Thần gật đầu nói: “Tiêu chủ quản nói, cửa hàng sẽ đền bù cho Thanh Lôi, mà ta đích thật cần có một người có quyền đưa ra giá cao nhất để tiến hành hợp tác lâu dài.”

Nói đến đây, hắn gật đầu với Thanh Lôi: “Cảm ơn ngươi đã phục vụ ta.”

Thanh Lôi miễn cưỡng mỉm cười, khách sáo nói: “Khách nhân hài lòng là được rồi.” Cái Tứ Dã phất tay nói: “Nếu khách nhân đã xác nhận, Thanh Lôi, ngươi lui ra đi.”

Ánh mắt Thanh Lôi hiện lên sự tuyệt vọng, sau đó cúi đầu với Lâm Bắc Thần: “Hy vọng khách nhân mạo hiểm thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn. Nếu có cơ hội, ta hy vọng có thể vì ngươi mà phục vụ.”

Nói xong, nàng ảm đạm quay đầu rời đi.

Lâm Bắc Thần nhìn theo bóng nàng rời đi, trong lòng như có điều suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi thu lại ánh mắt.

“Vừa rồi, tiền tiêu phí của khách trong tiệm nước đều ghi hết vào trương mục của ta. Ha ha, tiểu huynh đệ, mọi người cứ tiếp tục.” Cái Tứ Dã mỉm cười híp mắt lên tiếng chào Lâm Bắc Thần, sau đó xoay người rời đi.

Thân là Đại chưởng quỹ chi nhánh Ma Nguyên Trai, thân phận của ông ta cực cao. Mặc dù Lâm Bắc Thần bán rất nhiều hàng hóa nhưng cũng không đáng để ông ta đích thân tiếp đãi.

“Ở chỗ của ta vẫn còn hàng, Tiêu chủ quản ra giá đi.”

Lâm Bắc Thần nói, sau đó từ trong Baidu Netdisk lấy ra Biến Hình Chu, Anh Ca Thú, Oán Hồn Tinh Thể... bảy tám loại ma thú mà hắn săn bắt được. Tất cả đều bày ra trước mặt Tiểu Tư Nhiên.

Biểu hiện của Tiểu Tư Nhiên dần dần trở nên ngốc trệ.

“Những thứ này...”

Tiểu Tư Nhiên nuốt nước bọt, khó có thể tin: “Đều là khách nhân ngươi săn giết?” Lâm Bắc Thần kiêu ngạo cười một tiếng: “Không được sao?”

“Dĩ nhiên không phải rồi. Ý của ta là...”

Tiểu Tư Nhiên là chủ quản thu mua váy tím, cũng không phải chưa từng gặp qua hàng hóa nhiều như thế, nhưng trên cơ bản đều là những đoàn đội mạo hiểm cỡ lớn tốn rất nhiều thời gian và tinh lực mới thu hoạch về được.

Người một hơi săn giết gần hết các loại ma thú vực sâu tầng thứ tư Ma Uyên như Lâm Bắc Thần tuyệt đối lần đầu tiên nhìn thấy.

“Khách nhân, trong tay ngươi tổng cộng có bao nhiêu hàng?”

Tiểu Tư Nhiên cố ổn định cảm xúc, hai tay đè lại trái tim như muốn phá ngực mà ra của mình.

Bình Luận (0)
Comment