Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1743 - Chương 1743: Cầm Thú Hay Là Không Làm Cầm Thú?

Chương 1743: Cầm thú hay là không làm cầm thú?

Hoàn toàn có thể hiểu được.

Thời gian căng thẳng quá dài, cần phải phát tiết và thả lỏng. Khi nắm khi buông là văn võ chi đạo.

Rất nhanh, thị nữ miêu nương đã bưng rượu thịt vào phòng. Mùi thơm xông vào mũi.

Tiểu thiếu phụ rót cho Lâm Bắc Thần một chén rượu, tiếp tục giới thiệu: “Nguyên liệu nấu ăn của Tiểu Mị Lâu đều đến từ Ma Uyên, lấy thực vật và thịt ma thú Ma Uyên làm chủ, có tác dụng đại bổ, kích thích khí huyết chiến sĩ, cung cấp rất nhiều tinh khí, bù đắp cho hao tổn khi chiến đấu. Nhất là thức ăn chiêu bài của họ là Chu Thối Tam Cật, Phí Huyết Quật Địa Thú Khảo Thối, Thanh Loan Đản Canh, mỗi ngày đều cung ứng có hạn, có tác dụng bổ thân rất tốt.”

Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: “Ngươi thường xuyên đến nơi này sao?”

Thanh Lôi lắc đầu: “Cách đây rất lâu, ta thường hay đến. Nhưng ba năm qua, hôm nay là lần đầu tiên.”

Lâm Bắc Thần mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Hắn cũng không khách sáo, vừa dùng bữa vừa hỏi thăm vấn đề định giá ma thú ở tầng sâu hơn Ma Uyên.

“Cái này rất khó mà nói hết trong một lần.”

Thanh Lôi suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, chờ lát nữa, ta sẽ mua cho ngài quyển sổ tay mạo hiểm giả tầng thứ năm và thứ sáu. Ngài xem qua là có thể biết.”

“Vậy ta đa tạ trước.”

Lâm Bắc Thần giơ ly rượu lên: ‘Nào, vì hợp tác hôm nay của chúng ta, chúng ta cạn với nhau một chén.”

Thanh Lôi cũng không từ chối, nâng chén chạm cốc với Lâm Bắc Thần, sau đó che miệng uống một hơi cạn sạch.

Trong bữa ăn, Lâm Bắc Thần hỏi Thanh Lôi rất nhiều vấn đề mà hắn không hiểu.

Thanh Lôi cũng không hỏi hắn vì sao ngay cả những vấn đề mang tính thường thức như thế hắn cũng không biết, cứ thế mà giải đáp từng cái cho hắn.

Cũng xem như chủ khách đều vui vẻ.

Bất tri bất giác, hai người đã uống bốn bình rượu đặc sản Bình Sinh Đại Mộng Thùy Tiên Giác của Tiểu Mị Lâu.

Đến lúc này, tâm trạng đều được thả lỏng.

“Khách nhân chém giết mệt nhọc trong Ma Uyên, nếu không thì để nô gia xoa bóp cho ngài thư giãn gân cốt, như thế nào? Nô gia biết được thuật Bàn Sơn Vận Khí Án Ma, rất có hiệu quả.”

Hơi thở của tiểu thiếu phụ phả ra như lan.

Không đợi Lâm Bắc Thần đồng ý, nàng đã đứng sau lưng hắn, bàn tay trắng như tuyết đã đặt lên vai hắn, chậm rãi xoa nhẹ.

Lâm Bắc Thần nhắm mắt hưởng thụ.

Thủ pháp của Thanh Lôi khá cao minh.

Còn lợi hại hơn so với Thiến Thiến và Thiên Thiên nhiều.

Rất nhanh, Lâm Bắc Thần đã cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, đôi vai tê dại thoải mái vô cùng, tuyệt không thể tả.

Dần dần, phía sau lưng trở thành nơi chống đỡ hai vùng mềm mại nào đó. Đè ép ma sát, vô cùng rõ ràng.

Tiếng hít thở của tiểu thiếu phụ cũng dần gấp rút bên tai.

Từng đợt tâm viên ý mã của Lâm Bắc Thần cũng khó mà ước thúc.

Đây chính là sự câu dẫn trần trụi.

Lâm Bắc Thần đưa tay ấn vào bàn tay non mềm của tiểu thiếu phụ.

Cơ thể mềm mại sau lưng chợt run lên.

Lâm Bắc Thần chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: “Không cần như thế đâu.”

Thanh Lôi rút bàn tay ra, im lặng một lát: “Ta cảm thấy hơi nóng...”

Mẹ kiếp!

Đây là lời nói hổ lang gì chứ.

Trong lòng Lâm Bắc Thần chợt run lên.

Đại huynh đệ có xu hướng khởi nghĩa.

“Để ta vào trong tắm một lát.”

Thanh Lôi quay người, bước qua bên tấm bình phong săn thú.

Ực ực.

Lâm Bắc Thần nuốt nước miếng một cái.

Lại mẹ kiếp!

Lại là lời nói hổ lang.

Kịch bản này, hắn rất quen thuộc.

Không phải tiên nhân khiêu chứ?

Không được.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy khí huyết bên trong cơ thể không ngừng sôi trào, dục vọng nguyên thủy tăng lên, dần dần có xu hướng không khống chế được.

Không đúng.

Hắn lắc đầu.

Hắn dường như đã quá nhạy cảm.

Rốt cuộc là...

Đúng lúc này.

“A...”

Phòng đằng sau truyền đến tiếng kinh hô. Lâm Bắc Thần đứng lên: “Chuyện gì thế?”

“Ta... không cẩn thận trượt chân, khách nhân... có thể dìu ta một chút được không?” Giọng nói của tiểu thiếu phụ Thanh Lôi giống như ma quỷ, tràn ngập dụ hoặc.

Lâm Bắc Thần bất tri bất giác bước ra đằng sau.

Bộ chế phục Ma Nguyên Trai đã bị vứt xuống đất, bên cạnh suối nhỏ, Thanh Lôi không một mảnh vải hai tay che bộ ngực sữa, mái tóc dài rối tung xõa xuống bờ vai, rủ xuống đến eo. Gò má của nàng đỏ bừng, nhưng lại dùng hết dũng khí kiên định mà nhìn hắn.

Lâm Bắc Thần lại nuốt nước miếng.

“Ta...”

Hắn vừa mới nói một chữ.

Tiểu thiếu phụ đã ưm một tiếng, nhào thẳng vào lòng hắn.

Đôi bàn tay trắng như tuyết giống như rắn nước không xương cuốn lấy cổ của hắn. Lúc này, Lâm Bắc Thần phải đưa ra lựa chọn.

Làm cầm thú?

Hay là không làm cầm thú?

Lựa chọn này cũng không khó khăn.

Bởi vì Lâm đại thiếu là hoàn khố bại gia tử.

Thế là, hắn không chút do dự, giơ tay chộp thẳng vào bờ mông tuyết trắng của Thanh Lôi.

“Ngươi có biết không, thật ra đầu gối của ngươi có thể đè vào vai...”

“Tư thế này không đúng chuẩn, hạ eo xuống... Đúng rồi.”

“Để ta dạy cho ngươi một chiêu, Lão Hán Tọa Liên.”

“Đúng, cứ như vậy... vểnh lên một chút.”

Âm thanh tràn ngập tinh thần nghiên cứu của Lâm Bắc Thần không ngừng truyền ra từ trong phòng lớn.

Bên ngoài phòng.

Tiểu miêu nương khoanh tay trước ngực đứng ngoài cửa.

“Meo, thời gian của hai vị khách nhân này lâu thật.”

Nó ngáp một cái.

Nó đã chờ bên ngoài trọn vẹn một canh giờ.

Ngoài cửa phòng bao sương còn treo biển không được quấy rầy.

Nhân loại đúng là một sinh vật kỳ quái.

Chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi, thời gian cũng lâu như vậy.

Còn chậm hơn cả Miêu nhân chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment