Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1775 - Chương 1775: Đóng Gói Mang Đi

Chương 1775: Đóng gói mang đi

“Ngươi không hiểu đâu... nấc...”

Kiếm Tuyết Vô Danh ợ một hơi rượu, vẫn chưa thỏa mãn: “Uống rượu như vậy mới có hồn.”

Lâm Bắc Thần nhịn không được liền nói: “Bây giờ chúng ta đến hiện trường xác nhận. Xác nhận xong, ngươi muốn uống sao thì uống. Ta còn phải đến Ma Uyên săn giết ma thú vực sâu kiếm tiền nữa.”

“Cũng được.”

Kiếm Tuyết Vô Danh vỗ bàn một cái đứng lên, vận khí đan điền, quát như sấm mùa xuân, lớn tiếng nói: “Ông chủ, mang cho ta một trăm bình rượu gạo lức, đóng gói mang đi.”

Trán Lâm Bắc Thần lập tức xuất hiện hắc tuyến.

“Quá đáng.”

Cẩu nữ thần ngươi đang coi ta là heo để làm thịt à?

Ông chủ nghe xong, từ đằng sau nhà chạy ra: “Khách quan, rượu của quán chỉ còn lại mười lăm bình cuối cùng thôi.”

Kiếm Tuyết Vô Danh vung tay lên: “Đóng gói hết mang đi.”

Lâm Bắc Thần nhịn.

Dù sao cũng chỉ là quán rượu hạ tam khu, giá không đắt.

Sau khi trả một vạn điểm tín ngưỡng, hai người rời khỏi quán rượu.

Xác nhận giải thi đấu thần tuyển có thể tiến hành trong thần điện Thất Đại Chủ Chiến thần linh.

Quá trình xác nhận cũng rất đơn giản.

Lần này cũng không phát sinh bất cứ khó khăn, trắc trở gì. Quá trình xác nhận vô cùng thuận lợi.

Đến lúc này, báo danh giải thi đấu thần tuyển đã hoàn thành. Sau đó chính là chờ đợi đại chiến sơ tuyển vòng thứ nhất. “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Trên đường trở về, Lâm Bắc Thần nhịn không được liền hỏi: “Ngươi nghèo như vậy, vì sao ngươi không đến Ma Uyên săn giết ma thú vực sâu, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được ít tiền, không cần phải đi giả danh lừa bịp.”

Kiếm Tuyết Vô Danh cười lạnh: “Ta là thần minh cao cao tại thượng, sao có thể đi làm mấy chuyện tốn công thấp hèn như vậy. Hơn nữa, ở đó gặp phải nguy hiểm còn mệt mỏi hơn.”

Lâm Bắc Thần tiếp tục im lặng.

Đây không phải là lời nói của mấy kẻ nghèo trong truyền thuyết sao? Hết ăn lại nằm chính là cẩu nữ thần thực tập này.

Ước định thời gian liên lạc xong, hai người mỗi người một ngả.

Lâm Bắc Thần chạy đến tầng thứ sáu Ma Uyên, bắt đầu săn giết ma thú vực sâu để kiếm tiền.

Ma luyện thực lực bản thân chính là thứ tiếp theo.

Chủ yếu sớm ngày gom đủ một tỷ điểm tín ngưỡng, mua Mộc Linh Chi Tâm cho Nhạc Hồng Hương, khôi phục dung mạo của nàng.

Đây là chuyện lớn.

...

Cùng một thời gian.

Một khu vực bên trong Đại Hoang Thần Thành. “Mất tích?”

Bên trong thần điện Quắc Chủ Thần, thủ tịch Thần Thuật Sư Huyền Minh mở mắt: “Mất tích là có ý gì? Lâm Phương Dực và bốn tùy tùng của hắn chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ Miện hạ giao xuống mà còn biến mất khỏi thế giới này?”

Đối diện.

Một Thần Thuật Sư mặc trường bào màu vàng đen quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Chúng ta đã tìm tất cả những nơi mà Lâm Phương Dực có thể đến, nhưng không hề phát hiện chút manh mối nào. Ngay cả thần thuật điều tra cũng không có bất kỳ thu hoạch.”

“Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích.”

Bên trong đôi mắt Huyền Minh tràn ngập huyết quang màu đỏ, hơi cảm ứng nói: “Xem ra có thần linh cao đẳng ra tay, xóa bỏ bọn họ khỏi thế giới này.”

“Đại nhân anh minh.”

Thần Thuật Sư quỳ xuống đất vội vàng tán thưởng.

Huyền Minh hừ lạnh một tiếng: “Lâm Phương Dực chết không quan trọng, nhưng đứa bé mà hắn nói nhất định phải nghĩ cách tìm cho ra. Có manh mối gì hay không?”

Thần Thuật Sư đang quỳ dưới đất nói: “Lâm Phương Dực tham công, vì muốn độc chiếm khen thưởng mà giữ bí mật về cô bé kia một mình. Cụ thể cô bé là ai, hắn chưa từng nói qua với người khác. Cho đến bây giờ vẫn không ai biết đứa bé mà hắn nhắc đến là ai. Muốn từ hành tung của hắn trong khoảng thời gian vừa qua mà điều tra, ít nhất phải cần mười ngày. Bởi vì nơi mà hắn đi qua thật sự rất nhiều.”

“Thành sự thì không, bại sự thì có thừa.”

Mặt Huyền Minh hiện lên sự tức giận, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất: “Các ngươi mau tranh thủ thời gian đi thăm dò đi. Chuyện này rất quan trọng đối với Miện hạ. Các ngươi phải tìm được đứa bé gái kia mang về.”

“Vâng, đại nhân.”

Thần Thuật Sư quỳ dưới đất vô cùng cung kính dập trán hành lễ, sau đó biến thành một luồng sương mù màu đen biến mất ngay tại chỗ.

...

...

Thần thành.

Đại khu Tây Bắc, thượng nhất khu.

Hàn phủ.

“Sao? Nàng nói hắn muốn một danh ngạch tham gia giải thi đấu thần tuyển?”

Hàn Quần nghe thê tử nói xong, mỉm cười đáp: “Xem ra hắn cũng là một tên gia hỏa có dã tâm. Trong khoảng thời gian này, các thiên tài muốn thông qua một bước lên trời thật sự nhiều lắm. Hiện tại, một danh ngạch nằm ngoài kế hoạch đều bị đẩy với giá trên trời. Tiểu tử kia cũng dám yêu cầu đến.”

“Đúng vậy, đây là yêu cầu duy nhất của hắn.”

Giáp trụ màu đen kỳ lạ trên người An Đại Hoa mà Lâm Bắc Thần khắc sâu ấn tượng đã biến mất.

Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa da thú, hưởng thụ sự xoa bóp thành thạo của trượng phu: “Tuy nhiên ta đã từ chối. Dù sao chúng ta cũng chỉ có hai danh ngạch mà thôi, phải giữ lại cho Lạc Tuyết lựa chọn võ sĩ thuộc hạ.”

Hàn Quần gật đầu: “Đúng là như vậy.”

An Đại Hoa lại nói: “Mặc dù hắn cứu được Lạc Tuyết và đại tẩu, là một ân tình không nhỏ. Đáng tiếc hắn đã kết hôn, như vậy hắn không thể trở thành võ sĩ thủ hộ cho Lạc Tuyết, lại càng không thể để cho Lạc Tuyết có quá nhiều tiếp xúc với hắn. Dù sao bây giờ Lạc Tuyết không còn là tiểu cô nương ở quán rượu bình thường kia nữa.”

Trước đó nàng đã từng đề cập qua để Lâm Bắc Thần đến Hàn phủ làm võ sĩ hộ vệ cho Hàn Lạc Tuyết.

Lúc đó, Lâm Bắc Thần tự mình đa tình, cho rằng đây chính là sự tác hợp cho hai người. Trên thực tế, tâm tư của An Đại Hoa đơn giản hơn nhiều.

Nàng chỉ muốn để Lâm Bắc Thần trở thành võ sĩ thủ hộ cho Hàn Lạc Tuyết mà thôi.

Dù sao, giữa hai người cũng đã từng có giao tình. Đối với Hàn Lạc Tuyết mà nói, Lâm Bắc Thần là một thủ hộ giả đáng tin cậy. Cho dù thực lực bình thường, tối thiểu khi gặp được nguy hiểm cũng sẽ liều chết bảo vệ.

Trung thành, đáng tin, đây mới là yêu cầu quan trọng nhất của một Thần Thuật Sư đối với võ sĩ thủ hộ.

Một yêu cầu quan trọng khác chính là võ sĩ thủ hộ tốt nhất không nên có gì lo lắng bên ngoài. Nếu không, lại vì thân tình mà phân tâm.

Bình Luận (0)
Comment