Vù vù vù vù.
Thần lực kiếm quang nhanh chóng biến thành một luồng phong bạo kiếm nhận hủy thiên diệt địa, phàm là Thương Nhiêm Quỷ Dương đến gần đều bị một kiếm chém chết.
Kiếm bát, Vạn Kiếm Sinh.
Chính là dùng huyền khí thôi động kiếm ấn, dùng kiếm ấn hóa vạn kiếm. Một ấn sinh vạn kiếm.
Vạn kiếm giết vạn địch.
Trước đó, kiếm bát do điện thoại thôi diễn là chiêu thức quần chiến, phương hướng không sai.
Tuy nhiên nó lại không phải kiếm chiêu.
Mà là kiếm chi thần thuật.
Đây chính là chiêu quần sát.
Chưa đến thời gian một nén nhang, một đàn Thương Nhiêm Quỷ Dương quy mô ba bốn ngàn đã bị hắn tiêu diệt sạch.
“Một thú nguyên Thương Nhiêm Quỷ Dương là một vạn điểm tín ngưỡng, kiếm nhiều nhất chính là Thương Nhiêm Quỷ Dương Chi Vương, khoảng hai mươi vạn, cộng thêm thi thể... cách mười mục tiêu nhỏ lại tiến thêm một bước.”
Hắn bắt đầu “nhặt xác”.
Lúc này, Lâm Bắc Thần đột nhiên muốn có một người chuyên nhặt xác.
Dù sao giết nhiều như vậy, nhưng cứ giết xong lại phải nhặt từng con, quả thật rất vô vị. Nếu có một người chuyên nhặt xác phụ trách những việc này, hiệu suất chém giết của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Có khi phải đến trạm trung chuyển thuê một người.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên biểu hiện hơi thay đổi, bỗng quay đầu nhìn ra sau lưng.
Cách đó hai mươi mét.
Một bóng người đứng trên một khối nham thạch.
Một người mặc giáp trụ tường vi màu đỏ sậm, thân hình cao gầy. Chiếc mặt nạ hình hoa tường vi hơi nhấc lên, lộ ra gương mặt trái xoan với làn da lúa mì bên dưới, ngũ quan tinh xảo khiến người ta phải thở dài, giá trị nhan sắc thuộc về loại tìm hoài cũng không thấy tì vết.
Nhìn thấy nàng, trong đầu Lâm Bắc Thần đột nhiên xuất hiện cái tên Lâm Thanh Hà, Đông Phương Bất Bại.
Xét về khí chất, rất giống với vai diễn kinh điển của nữ diễn viên kia.
Điểm khác biệt duy nhất chính là làn da của cô gái này màu lúa mì, từ trong ra ngoài phát ra một sự khỏe khoắn, không những không tổn hại đến vẻ mỹ mạo của nàng, ngược lại còn tăng thêm mị lực.
“Ngươi chính là Kiếm Vô Cực?”
Thiếu nữ tường vi mỹ lệ mà có gai, âm thanh giống như hai khối huyền băng mỹ ngọc vạn năm va chạm, êm tai xốp giòn, nhưng lại mang theo khí thế: “Ngươi chính là người đã phá Tường Vi Thánh Quang Chi Thuẫn của ta, còn làm em gái ta bị thương?”
“Em gái ngươi?”
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, chợt hiểu: “Chính là cái người không thèm nói lý đã đoạt con mồi của ta, còn muốn giết người diệt khẩu, kết quả bị ta đánh cho phải đào tẩu như chó nhà có tang đúng không?”
“Nàng ấy tên Giang Nhược Lâm.”
Cô gái cao gầy thản nhiên nói: “Ta là tỷ tỷ của nàng ấy, ta tên Giang Nhược Bạch.”
“Ngươi đến báo thù cho nàng ta?”
Lâm Bắc Thần ngoắc tay: “Tới đi, ra tay đi.”
Mấy chuyện này không cần thiết phải giải thích.
Huống chi Lâm Bắc Thần cũng không có nhiều thời gian và tinh lực để dây dưa.
Chi bằng làm một vố lớn, đánh cho Giang gia không dám xuất hiện ý niệm báo thù là được.
Giang Nhược Bạch lắc đầu: “Ta đã điều tra rõ ngọn nguồn, sai không ở ngươi nhưng cha mẹ của ta lại muốn ta tất sát ngươi. Tuy nói mệnh cha khó vi phạm nhưng bây giờ ta lại không muốn cứ như vậy mà giết ngươi.”
“Ồ?”
Lông mày của Lâm Bắc Thần nhướng lên dưới cái mặt nạ.
Nữ nhân này có chút thú vị.
Rất tự tin đối với thực lực của mình.
Còn biết nói một chút đạo lý.
Một nữ nhân có giá trị nhan sắc cực cao, thực lực mạnh nhưng lại biết nói đạo lý. Ừm, rất hiếm thấy, rất ít gặp.
“Ta biết ngươi đã báo danh tham gia giải thi đấu thần tuyển, vậy thì ngươi hãy cố gắng lên đi. Giang gia đã treo thưởng, nếu ngươi có tư cách chèo chống đến gặp ta trong trận đấu Hào Khốc Thâm Uyên, ta sẽ cho ngươi cơ hội chiến một trận công bằng. Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, Giang gia sẽ không làm khó ngươi nữa, như thế nào?”
Giang Nhược Bạch nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Không thì thế nào?”
Lâm Bắc Thần cười hắc hắc: “Ta bây giờ, một người có thể đánh mười người, cần chi phải chờ đến lúc khác?”
Lâm đại thiếu tu thành kiếm bát Vạn Kiếm Sinh, chính là lúc lòng tự tin bùng nổ. Chưa hề có mỹ nữ nào trang bức trước mặt ta.
Tại sao lại có thể để mỹ nữ trang bức trước mặt ta chứ?
“Ừm.”
Giang Nhược Bạch như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái. Nháy mắt sau đó.
Nàng nhẹ nhàng búng một ngón tay.
Vù.
Kiếm mang màu đỏ sậm xẹt qua thái dương Lâm Bắc Thần.
Mấy sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống.
Rơi vào vai Lâm Bắc Thần.
Trong không khí sau lưng Lâm Bắc Thần một mét, một luồng huyết hoa bắn tung tóe.
Giống như một hình ảnh được giấy bút hư vô miêu tả ra, mỗi một sợi ánh sáng màu đỏ sậm huyễn hóa thành một thân hình gầy nhỏ mặc giáp trụ hoa văn tường vi màu đen, giống như cá trườn trong bóng đêm, phản chiếu tấm mặt nạ che mặt màu đen.
Bên trong ánh mắt dưới chiếc mặt nạ lộ ra sự kinh hãi...
Đây là một thích khách trí mạng.
Vừa rồi, trong lúc hắn đang tiềm hành đến gần Lâm Bắc Thần, muốn đánh ra một kích trí mạng nhưng lại bị kiếm quang của Giang Nhược Bạch điểm phá thân hình, xuyên thủng vai trái, lưu lại máu tươi...
“Ta đã nói rồi, đừng tự tiện hành động.”
Ánh mắt Giang Nhược Bạch như đao nhìn chằm chằm thích khách: “Nể tình ngươi do gia chủ ra lệnh, ta chỉ phế đi một cánh tay của ngươi. Mau cút đi.”
Thích khách hơi cúi đầu, sau đó quay người rời đi.
Giang Nhược Bạch một lần nữa nhìn Lâm Bắc Thần: “Như vậy, bây giờ ngươi còn muốn kiên trì chiến một trận hay không?”
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
“Nể tình ngươi vừa rồi dừng cương trước bờ vực, xử lý giùm thích khách đã sớm bị ta phát hiện, ta quyết định đại phát nhân từ, tiếp nhận thỉnh cầu của ngươi, cho ngươi thêm một khoảng thời gian để tu luyện. Ngươi đi chuẩn bị cẩn thận đi. Hy vọng đến lúc đó, ngươi có thể gặp ta trong một trận chiến ở Hào Khốc Thâm Uyên. Đi đi.”
Lâm đại thiếu vung tay, làm ra vẻ đại nhân đại lượng.