Phì.
Lâm Bắc Thần phun ra một ngụm nước bọt.
Con mẹ nó ta còn tưởng ngươi đang tán gái nữa chứ? Còn xứng hay không xứng?
Lâm Bắc Thần phồng lên khí huyết, thôi động thần lực, chỗ cụt tay nổi lên ngọn lửa màu đỏ.
Cánh tay mới không ngừng mọc ra trong diễm quang.
Trong nháy mắt, một cánh tay trắng nõn như ngọc xuất hiện.
Đường nét cơ bắp hoàn mỹ như nham thạch tạo hình.
Vẫy tay một cái.
Hỏa Chi Nhiệt Tình một lần nữa rơi vào trong tay.
Chỗ tốt khi kích hoạt thần vị chính là chỉ cần trái tim, đầu không bị diệt sát, những bộ phận khác bị gãy đều có thể tái sinh.
Chẳng qua chỉ tiêu hao một ít thần lực mà thôi.
Nham Lang Vương khinh miệt lắc đầu: “Chờ thần lực của ngươi hao hết, đó chính là lúc chết của ngươi. Thủ đoạn như vậy chẳng mang lại kinh hỉ cho ta. Một tên tiểu gia hỏa phách lối đến gần như ngu xuẩn.”
Âm thanh rơi xuống.
Vù.
Thân hình của nó lại cử động.
Oành.
Lâm Bắc Thần một lần nữa bị đánh bay.
Máu tươi kích xạ.
Huyết vụ tràn ngập.
Cánh tay vừa mới mọc ra của hắn lại bị kéo đứt lần nữa.
Đồng thời bị kéo đứt còn có một cánh tay khác.
Oành.
Vuốt sói oanh kích vào lồng ngực của hắn.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy dày đặc vang lên.
Xương ngực Lâm Bắc Thần trực tiếp lõm xuống.
Xương gãy như đao đâm thẳng vào nội tạng.
Nham Lang Vương thu tay, thân hình ngừng lại.
Đối diện, cơ thể giập nát của Lâm Bắc Thần chậm rãi rơi xuống đất.
...
Từ đằng xa.
Đằng sau tảng đá ngoài thành.
Ba người Tiềm Long nhìn thấy, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra.
“Lão đại chết rồi.”
“Đúng vậy, lão đại đã bị đánh nát. Thiếu chủ, chúng ta có cứu lão đại không?”
Vương Chiến và Tiêu Chiến hạ thấp giọng nói.
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tiềm Long kỳ quái nhìn hai thần chiến sĩ hộ, hỏi ngược lại: “Ta ở đâu mà có lão đại thế? Cái tên bị đánh nổ trong thành có liên quan gì đến chúng ta sao? Hai người các ngươi có phải đầu óc hồ đồ rồi không?”
Vương Chiến, Tiêu Bác: “...”
Thiếu chủ quả nhiên vẫn là vị thiếu chủ kia.
...
Bịch.
Lâm Bắc Thần rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, tay chân cụt của hắn đã khôi phục.
Ngọn lửa lại thiêu đốt lên.
“Hai kiếp của ta cộng lại cũng chưa từng bị đánh độc đến như thế.”
Lâm Bắc Thần biểu thị sự quyết tâm: “Ngươi cho rằng ta chỉ có những thủ đoạn đó thôi sao?”
Thuần thuật Liệt Diễm Cuồn Cuộn.
Vẫn một tay kết ấn.
Lần này, hắn thi triển chính là thần thuật chân chính cướp được từ trong tay thuần thuật sư dưới trướng Giang Nhược Lâm.
Thần thuật này có thể kích thích người thụ thuật bộc phát sức mạnh gấp bốn lần.
Thứ này hơi giống với Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật Lâm Bắc Thần nắm giữ ngày xưa, có thể bộc phát sức mạnh viễn siêu của bản thân, về sau sẽ phải mệt mỏi một khoảng thời gian.
Thần văn hỏa diễm bạo phát trên người Lâm Bắc Thần. Khí thế của hắn bắt đầu điên cuồng kéo lên.
“Giết.”
Lâm Bắc Thần một lần nữa ra tay.
Dưới sự gia trì của thần thuật Liệt Diễm Cuồn Cuộn, tu vi của hắn tăng vọt bốn lần. Quanh thân cháy lên ngọn lửa, dường như muốn luyện hóa toàn bộ cổ thành hoang phế.
Vẫn kiếm nhất, kiếm nhị.
Chỉ là lần này, Nham Lang Vương không dám khinh thường.
Thức Thần Hỏa Cảnh cuồng bạo, thôi động chiêu thức Kiếm Thập Thất bạo phát uy lực đủ để uy hiếp được nó.
Né tránh.
Thân hình của nó lấp lóe như điện quang lưu chuyển.
Tốc độ Nham Lang Vương quá nhanh.
Kiếm khí không ngừng bắn lên không, đốt cháy từng tảng đá và đại địa. Kiếm thế Lâm Bắc Thần vẫn không ngừng.
Oành.
Hai tảng đá cao mười mấy mét trước sau điệp gia đập tới Lâm Bắc Thần. “Mở.”
Lâm Bắc Thần hét lớn, hai tay cầm kiếm chém ra.
Kiếm tam.
Kiếm thức rất mạnh.
Kiếm khí hỏa diễm chém qua.
Hai tảng đá không một tiếng động cùng nhau vỡ ra, mặt cắt bóng loáng như gương. Đầu tiên là tia lửa lóe lên, sau đó ngọn lửa bùng phát, trái phải tách ra, còn chưa rơi xuống đất đã biến thành bốn năm đống dung nham cực nóng.
Nham Lang Vương ẩn mình đằng sau tảng đá, như chớp giật vượt qua khe hở tập sát đến. “Tôn tặc, ta đã sớm chờ ngươi rồi.”
Lâm Bắc Thần hét lớn.
Chiến thuật như vậy, khi dễ người bình thường thì được. Nhớ ngày đó, Quỷ Vương trong Lục Chỉ Thiên Ma Cầm đã dùng Âm Phong Chưởng chơi xỏ Âm Thiên Ma Nữ một lần, nhưng người quen với phim võ hiệp như Lâm Bắc Thần làm sao mà bị mắc lừa chứ?
Kiếm thức đã sớm ấp ủ hoàn tất.
Kiếm bát.
Kiếm chi thần thuật Vạn Kiếm Sinh.
Chính giữa bàn tay Lâm Bắc Thần, kiếm chi phù ấn lấp lóe thần quang trùng điệp.
Quang kiếm giống như đến từ một thời không khác. Kiếm chi ấn phù trong nháy mắt nổi lên, giống như hỏa ngư vượt Long Môn, vạch ra từng vệt lửa trong hư không.
Nham Lang Vương lập tức bị bắn vào mặt.
Cơ thể khổng lồ của nó chủ động đưa đến cửa, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đỏ bao phủ.
“Ha ha ha...”
Lâm Bắc Thần cười to: “Tôn tặc, ngươi sướng chưa?”
Đây chính là chiến thắng về mặt chiến thuật.
Là trí thông minh áp chế.
Kiếp trước, hắn xem nhiều phim võ hiệp như thế, bây giờ đã phát huy tác dụng.
Lâm Bắc Thần cũng không dừng lại.
Hắn biết rõ, xác suất bị phản sát do chủ quan có bao nhiêu đáng sợ. Hắn liên tục thi triển Vạn Kiếm Sinh, kiếm quang hỏa diễm vô tận điên cuồng bắn vào người Nham Lang Vương.
Nham Lang Vương bay thẳng ra ngoài.
Oành.
Cơ thể cao lớn đập xuống đất.
Vô số kiếm quang hỏa diễm giống như lửa trên trời chảy ngược, từ trên không trung bay vụt xuống, trực tiếp bao phủ Nham Lang Vương.