Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1804 - Chương 1804: Vu Khống

Chương 1804: Vu khống

Tần Thụ rời đi không bao lâu, Tiềm Long cũng đi luôn.

Trong tay hắn còn cầm theo Bố Lạc Phân Hỗn Huyền Dịch mà Lâm Bắc Thần đưa cho, chuẩn bị thí nghiệm thuốc trên những bệnh nhân đã sắp xếp xong.

“Tiểu miêu nương...”

Lâm Bắc Thần gọi: “Tất cả đồ ăn trước đó, toàn bộ chia làm hai phần, dùng hộp cơm tốt nhất để đựng, đóng gói mang đi.”

“Meo, vâng.”

Tiểu miêu nương tay chân lanh lẹ đồng ý.

Rất nhanh rượu thịt đã được chuẩn bị xong.

“Huynh đệ, cầm đi, mang về cho mẹ ngươi ăn.”

Lâm Bắc Thần vỗ vai Mèo máy đã ăn no, lấy ra một phần thức ăn đã được đóng gói: “Ngày kia gặp nhau ở đấu trường nhé.”

“Cái này... cái này... làm sao...”

Mèo máy cảm động nói.

Đã lâu rồi không có ai tốt với hắn như vậy.

“Không cần để ý đâu.”

Lâm Bắc Thần nghĩa bạc vân thiên, cất cao giọng nói: “Chúng ta là chiến hữu với nhau mà.”

Nói xong, hắn không kịp chờ đợi đã dẫn Thanh Lôi nghênh ngang rời đi.

Song tu hôm nay còn chưa hoàn thành.

Đương nhiên, tính tiền thì không cần rồi.

Nếu chưởng quỹ Tiểu Mị Lâu dám tính tiền hắn, hôm sau hắn sẽ đánh nổ đầu chó Tiềm Long.

Mèo máy nhìn theo bóng lưng Lâm Bắc Thần rời đi, gương mặt hiện lên sự cảm kích.

Hắn âm thầm thề, trận chiến đấu tiếp theo, hắn nhất định phải bảo vệ chiến hữu “nhỏ yếu” đó thật tốt.

Mang theo hộp cơm, Mèo máy từ trong phòng bao chữ Thần bước ra.

Vừa đi được mấy bước, hắn gặp đám người Vân Vô Ngân từ trong phòng bao khác bước ra. Gã mập lùn kia còn ôm theo một vũ cơ, sắc mặt ửng hồng, hình như đã say.

“A, tại sao ngươi vào được?”

Nhìn Mèo máy, Vân Vô Ngân khẽ giật mình, ánh mắt rơi vào hộp cơm trong tay Mèo máy, trong lòng hơi động, cố ý lớn tiếng nói: “Tên mập chết bầm ngươi cũng dám đến Tiểu Mị Lâu ăn cắp thức ăn?”

“Ta... ta... ta... không...”

Mèo máy vốn cà lăm, bây giờ căng thẳng lại càng cà lăm thêm.

“Có ai không? Có người ăn cắp.”

Vân Vô Ngân trực tiếp hô to lên.

Trước đó, Mèo máy ở ngoài cửa nói đỡ cho Lâm Bắc Thần khiến hắn ghi hận trong lòng, bây giờ hắn cố ý dội nước bẩn trả thù một phen.

"Không… không… ta… không có."

Mèo máy càng là căng thẳng thì càng nói không hoàn chỉnh.

Rất nhanh, vô số ánh mắt khác thường, từ trong đại sảnh dưới lầu xoát xoát xoát bắn lên, đại sảnh lầu một vốn dĩ huyên náo, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Đồng thời, một số cánh cửa, cửa sổ của phòng riêng lầu hai cũng mở ra.

Có người tò mò nhìn ra bên ngoài.

Trong phòng riêng phía đối diện, đám người Vương Chí Hổ, Vạn Uyên cũng đi ra.

"Hả? Đây không phải Tiểu Mập sao?"

"Sao lại đi trộm đồ rồi."

"Vừa rồi ngươi ở cổng lâu, không phải còn nói giúp cho tiểu tạp chủng kia sao? Thế nào? Hắn không mời ngươi ăn một bữa no nê trong phòng riêng, ngược lại dẫn ngươi đến trộm đồ à?"

Một trận châm chọc khiêu khích liền đập vào mặt của mèo máy.

"Ngươi…các ngươi…chớ… ta… ta "

Mèo máy lắp ba lắp bắp, khuôn mặt tròn ửng hồng lên, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, rơi vào trong mắt của những người khác, hoàn toàn chính là biểu hiện có tật giật mình.

"Không phải ta nói ngươi, tốt xấu gì chúng ta cũng đều là người đã thông qua vòng loại của giải đấu thần tuyển, Tiểu Mập à, cho dù ngươi có đói, cũng không nên đi trộm chứ."

Vân Vô Ngân cười híp mắt ném đá xuống giếng nói.

"Ngươi…"

Bàn Hổ vừa lo lắng vừa tức giận, đầu óc nóng lên, liền muốn xuất thủ.

Trong đôi mắt của Vân Vô Ngân thoáng qua một tia cười lạnh.

Xuất thủ thật tốt.

Một khi xuất thủ, chọc giận chủ quán, càng kinh động đến đội tuần tra, đến lúc đó tư các dự thi của tên ngốc này trực tiếp bị hủy bỏ, cả đời này cũng không ngóc đầu lên được.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại căm hận mèo máy như vậy.

Dù sao thì từ sau khi mèo máy lắp bắp lắp bắp nói mấy câu giúp người kia, hắn liền hận không thể trực tiếp mấy đao đâm chết tên ngốc này.

Nhưng chính vào lúc này ——

"Dừng tay."

Một tiếng gào to.

Giống như trời đang nắng đẹp nổi sấm sét, chấn động khiến hành lang và cửa phòng ong ong khuấy động.

Lão chưởng quỹ đã xuất hiện.

Lão chưởng quỷ khúm núm, khom lưng khuỵu gối trước đó, lúc này uy thế doạ người, râu tóc tật trương, giống như một con hùng sư nổi giận, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát ra khí tức cường đại.

Cũng là một cao thủ cấp chiến tướng.

Vân Vô Ngân trong lòng run lên, lập tức mừng thầm.

Tốt rồi.

Tiểu Mập sắp gặp xui xẻo.

Kết quả lại nhìn thấy lão chưởng quỹ nhìn về phía mấy người Vân Vô Ngân, nói: "Tiểu Mị Lâu từ nay về sau, vĩnh viễn đều không chào đón các ngươi… mời lập tức rời đi."

"Cái gì?"

Vân Vô Ngân liền sững sờ.

Còn cho rằng mình nghe lầm rồi.

"Xin nhanh chóng rời đi."

Lão chưởng quỹ ánh mắt như điện, lạnh lùng vô tình.

"Ngươi… nhưng mà… chúng ta là được Cái đại nhân mời, ngươi…" Ngay lúc này, Vân Vô Ngân nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

"Các ngươi đã mạo phạm khách quý của Tiểu Mị Lâu ta."

Lão chưởng quỹ lạnh lùng nói: "Lão phu cũng là nể mặt Cái đại nhân mới không trực tiếp động thủ, nếu như các người còn không rời đi, không biết điều, thì đừng trách ta không khách khí."

Bình Luận (0)
Comment