Lâm Bắc Thần kéo Thanh Lôi rời đi.
An An ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, tiếp tục ăn.
Nàng ăn rất cẩn thận, rất nghiêm túc.
Cho dù là cặn bã rơi trên bàn, cũng đều dùng bàn tay nhỏ bé nhặt lên từng chút một, đút vào trong miệng, cẩn thận dè dặt ăn sạch sẽ, sợ lãng phí cho dù là một miếng thịt băm một hạt gạo.
Ăn một hồi, cái bụng nhỏ đã có chút căng.
An An đứng lên, đem hơn nữa đồ ăn còn lại, cũng cất lại gọn gàng trong hộp cơm giữ tươi.
Sau đó rửa chén, lau bàn, dọn dẹp quét dọn viện.
Nhìn về phía căn phòng lớn trên ngọn núi nhỏ, mẫu thân và thúc thúc vẫn chưa tu luyện xong, nàng hai tay chống cằm, nằm sấp trên bàn ngẩn người.
Nhà mới ở trên Tiểu Phù Sơn, phong cảnh tươi đẹp.
Trong viện hòn non bộ, suối phun, ao nước, mương nhỏ, đình đài, lầu tạ đều có.
Đến mức An An rất nhiều lần đều cảm thấy, bản thân giống như là đang nằm mơ, sợ rằng giấc mơ này quá ngắn ngủi, lúc nào đó đột nhiên mở mắt ra, tỉnh mộng, bản thân lại trở về trong tiểu viện chật chội u ám kia.
Lại qua nửa canh giờ nữa.
Đông đông đông.
Trong hệ thống mộ phong âm của trận pháp bảo vệ trạch truyền đến tiếng gõ cửa.
Có người tới nhà?
An An ngẩn ngơ, rất cẩn thận dùng chìa khoá điều khiển trận pháp, mở trận pháp hình ảnh ra.
Một giao diện hình chiếu xuất hiện ở trước mặt cô bé.
Ngoài cửa của phủ trạch, một thiếu phụ khí chất tuyệt hảo, trong ngực ôm một bé gái ba tuổi như phấn điêu ngọc khắc đang đứng, đi theo phía sau là hai tỳ nữ, xách theo hộp quà.
Các nàng là ai vậy?
Hoàn toàn không quen biết.
Tại sao lại đến gõ cửa?
Dì thật xinh đẹp.
Tiểu bằng hữu còn xinh đẹp hơn.
An An nhìn hình ảnh chiếu giống như xem một bức tranh, người trong tranh đều rất thân thiết, nhưng nàng lại không có ý định mở cửa.
Đã từng sinh sống ở tiểu viện của khu trung nhị, khiến nàng dưỡng thành lòng cảnh giác không có sẵn với người đồng lứa, không có mẹ ở cùng, cho dù là ai gõ cửa, cũng sẽ không mở.
May mà lúc này, Lâm Bắc Thần và Thanh Lôi đã kết thúc 'Tu luyện', đi tới tiền viện.
"Thúc thúc…"
An An hoan hô một tiếng, trực tiếp xông đến trong vòng tay của Lâm Bắc Thần.
Thanh Lôi ngồi xổm ở một bên, trong vòng tay dang rộng chỉ ôm một đám không khí, trên gương mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ, khóe miệng co giật một chút.
Nhanh như vậy đã không nhận mẹ ruột rồi.
Nàng vừa mới đứng lên, kết quả một câu nói của An An đang ôm lấy cổ Lâm Bắc Thần, suýt chút nữa khiến nàng lảo đảo ngã xuống: "Thúc thúc, trên người của ngươi có mùi của mẫu thân… "
Lâm Bắc Thần dường như cũng đổ mồ hôi lạnh trên trán.
"A, cái này…luyện công, sẽ có tiếp xúc… "
Hắn úp úp mở mở nói một câu: "Vừa rồi có phải là có người gõ cửa hay không?"
"Có mấy người lạ ở bên ngoài."
An An dùng lệnh bài mở kính tượng của trận pháp bảo hộ ra.
Nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp và cô bé ở trong vòng tay, Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm, nói: "Có vẻ như là tặng quà… để các nàng tiến vào xem thử đi."
Trận pháp bảo vệ trạch mở ra một cánh cửa hình cung.
Cách cổng của phủ trạch mở ra.
Thiếu phụ dẫn theo nữ nhi và tỳ nữ đi tới.
Thì ra là hàng xóm.
Hơn nữa cũng xem như nửa người quen— thiếu phụ là bình thê của Tần Thụ, tên là Sở Hàm Lam, nữ hài tử trong ngực chính là nữ nhi của Tần Thụ, tên là Tần Thiên Toàn.
Lâm Bắc Thần cực kỳ cẩn thận phát nhỏ trên tinh thể siêu dẫn Kỳ Lân thế hệ thứ ba, sau khi hỏi rõ thân phận của Tần Thụ, Sở Hàm Lam là không sai, lúc này mới yên tâm.
"Nghe quan nhân nói, nơi này là bằng hữu của hắn đang ở, cho nên đặc biệt chuẩn bị một chút lễ mọn, tới nhà thăm hỏi, nếu có chỗ nào mạo muội, vẫn xin lượng thứ."
Sở Hàm Lam khí chất ưu nhã, trưởng thành dịu dàng, giọng nói rất nhẹ nhàng, vừa nhìn qua đã biết là xuất thân đại gia khuê các, không hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác thân cận.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Tần Thiên Toàn cũng duỗi cái tay nhỏ mập mạp ra, tương tác với An An.
An An nhút nhát nhìn mẫu thân, theo bản năng liền muốn lui về sau.
Trong sinh mệnh của nàng, vẫn chưa từng xuất hiện qua loại vật 'Bằng hữu' này.
"An An, không cần sợ, có thể chơi cùng với muội muội."
Lâm Bắc Thần ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của An An, nói: "Ngươi bây giờ đã là tiểu chủ nhân của nơi này, có thể dẫn theo muội muội cùng nhau đi tham quan phong cảnh trong nhà."
"Vâng."
Tiểu An An dùng sức gật đầu.
Nàng lần đầu tiên giơ cánh tay của mình ra với người khác ngoài mẫu thân và thúc thúc.
Dưới ánh mặt trời, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng như tuyết, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.
Đây vốn không phải là bàn tay của một đứa trẻ bình thường.
Sự tra tấn của chứng bệnh Hoa Ngấn khiến tứ chi của An An mảnh khảnh yếu ớt xa so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
Rất nhanh, hai đứa trẻ đã trở nên thân thiết.
Sở Hàm Lam và Thanh Lôi ở trong chòi nghỉ mát rất nhanh cũng đã có chủ đề nói chuyện.
Lâm Bắc Thần lên tiếng chào hỏi, rồi xoay người rời đi.
Hắn muốn đi vào trong Ma Uyên, tiếp tục săn giết ma thú vực sâu, kiếm đầy đủ điểm tín ngưỡng, mua Mộc Linh Chi Tâm cho Nhạc Hồng Hương, khôi phục hoa dung nguyệt mạo ngày trước.