Trên thực tế, Hàn phủ ngay cả Hàn Lạc Tuyết cũng không thể khống chế được.
Thiên nữ Hàn gia đã định sẵn là sắp một bước lên mây.
Còn chuyện mà Hàn Quần và phu nhân bây giờ có thể làm, chính là bảo vệ và hầu hạ thật tốt cho Hàn Lạc Tuyết, chờ đến khi vị thiên nữ Hàn gia này thật sự trưởng thành thì nương tựa dưới trướng của nàng là được rồi.
"Danh sách này, có cần cho Lạc Tuyết xem không?"
An Đại Hoa ở một bên hỏi.
Vẻ mặt của nàng có chút xấu hổ.
Lúc trước Kiếm Tiêu Dao hỏi xin nàng một danh ngạch dự thi, liền bị nàng từ chối.
Cho rằng Kiếm Tiêu Dao không đáng có được danh ngạch như vậy.
Nhưng là bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc ấy tặng cho hắn một danh ngạch thì tốt biết mấy, hiện tại ít nhất có thể kết một đoạn thiện duyên.
"Đưa cho Lạc Tuyết xem đi."
Hàn Quần nói: "Cái này có lẽ là một chuyện tốt."
…
…
Đại Hoang Thần Điện.
Trong Quắc Chủ Thần Điện.
"Vẫn còn chưa tìm được nữ hài tử kia sao?"
Quắc Chủ Thần thân hình khôi ngô, ngồi nghiêng ở trên thần tọa, trong giọng nói ẩn chứa một tia bất mãn.
Hắc bào Thần Thuật sư quỳ xuống đất nói: "Manh mối trước đó đã đứt rồi, đang tiếp tục điều tra, thuộc hạ đảm bảo, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ tìm được nàng."
"Phái người đi tiếp xúc với Kiếm Tiêu Dao."
Quắc Chủ Thần mặt mũi nam tính, thân hình thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, lớn tiếng nói: "Loại người nghịch thiên này, nhất định là khí vận tốt, chiêu mộ được hắn tới, có thể giúp ta hoàn thành đại sự, chỉ cần hắn nguyện ý trung thành với ta, không cần đợi đến cuối cùng, ta hiện tại đã có thể cho hắn một Thần vị của Hạ Vị Thần."
Khuôn mặt của hắc bào Thần Thuật Sư hiện lên vẻ chấn kinh.
Cái này cũng quá ưu đãi rồi đấy?
Nhưng hắn không dám chất vấn.
Bởi vì Quắc Chủ Thần từ trước đến nay đều là nói một là một.
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."
Hắn đứng dậy rời đi.
…
…
"Hắn vậy mà lại giết được con súc sinh kia."
Từ Hằng nằm ở trên giường dưỡng thương.
Bụng của hắn bị huynh đệ đâm một đao, đâm xuyên qua.
Mà bây giờ, người huynh đệ đâm xuyên hắn Mộc Thắng đang ở ngoài phòng chổng mông sắc thuốc cho hắn.
Hai huynh đệ khác thì ở trong viện luyện đao.
Mà sở dĩ Mộc Thắng một đao đâm Từ Hằng trọng thương, chỉ có một nguyên nhân là không muốn Từ Hằng thật sự làm tròn lời hứa đi giúp Lâm Bắc Thần đối phó với Nham Lang Chi Vương.
Bởi vì đó không khác gì với nộp mạng.
Sự thật chứng minh, sự lựa chọn của Mộc Thắng là chính xác.
Bởi vì hiện tại huynh đệ bốn người đều còn sống.
Chỉ là lúc đó Mộc Thắng bởi vì bị thương thêm với nóng vội, cho nên đâm hơi nặng một chút, đến mức Từ Hằng với biệt hiệu Nhất Đao Tống Chung, suýt chút nữa bị một đao của huynh đệ mình tiễn lên đường rồi.
May mà thảo dược của Thần Giới không ít.
Dựa theo thời gian tính toán, ngày mai Từ Hằng đã có thể khôi phục thương thế.
Sau này có thể khôi phục thực lực.
Về cơ bản không chậm trễ vòng thứ hai của giải đấu Thần Tuyển ngày kia.
"Lão tứ, ngươi không cần lo lắng, tiểu tử kia cũng chỉ là vận khí tốt, giải đấu Thần Tuyển vẫn còn dài mà, hắn cũng không nhất định cười đến cuối cùng…" Mộc Thắng bưng thuốc đã sắc xong đi đến.
Từ Hằng đưa tay che trán.
Bày ra huynh đệ kết nghĩa kim lan này, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
…
…
Mạch nước ngầm.
Tối tăm không có mặt trời.
Chỉ có người sinh sống trường kỳ ở nơi này, mới có thể thích ứng với loại hắc ám này.
Nước chảy vô thanh.
Nghe nói mạch nước ngầm này là khởi đầu của Ma Uyên và chỗ sâu, nước sông đặc thù, ngay cả Thần Linh cũng có thể chết đuối chứ đừng nói là phạm nhân và quyến tộc bình thường.
Chỉ có con thuyền dùng gỗ Đồng Hao chế tạo thành, mới có thể trôi nổi trên sông này.
Hoắc Tà đứng ở trên bè gỗ, chống một cái trường hao, đang đưa đò.
Nhà hắn đời đời kiếp kiếp đều đưa đò ở trên mạch nước ngầm của Thần Thành, hắn từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đã theo phụ thân học chèo thuyền, đến hôm nay đã trọn vẹn mười hai năm.
Vốn dĩ sinh hoạt rất bình thường.
Nhưng từ sau khi hắn dùng trường hao trong tay đâm chết mấy người xấu cướp bóc, đột nhiên tất cả mọi chuyện liền phát sinh biến hóa.
Hắn được quý nhân dẫn đi tham gia giải đấu Thần Tuyển, còn dễ dàng lấy được bản đồ lớn nhất hiện tại.
Hoắc Tà lần đầu tiên biết, thì ra mình lợi hại như vậy.
Trường thương trong tay chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái, giống như dùng Trường Hao chống thuyền vậy, tùy tiện đơn giản liền có thể ám sát tất cả ma thú và kẻ địch.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, cũng khiến cho hắn cảm nhận được một chút hoảng loạn.
Cho nên sau khi kết thúc vòng loại này, hắn ngay lập tức trở lại mạch nước ngầm, tiếp tục chèo thuyền trong bóng đêm.
Hắn cần tìm lại được loại trạng thái yên tĩnh khi bản thân chèo thuyền trong quá khứ.
Chỉ là, lần này dường như rất khó.
Bởi vì một suy nghĩ luôn hiện lên trong đầu của thiếu niên chèo thuyền Hoắc Tà.
Bản thân đâm ra một thương, có thể nào cũng dễ dàng đâm chết nam nhân sáng tạo ra số điểm tích luỹ kỷ lục trong lịch sử của giải đấu Thần Tuyển kia hay không?