Chỉ cần Lâm Bắc Thần bị trúng độc, vậy thì chuyện sẽ có thể xoay chuyển rồi.
Hắn có thể giành lại được một số vốn để đàm phán.
Không lâu sau, Kiếm sĩ của thương hội đã lật xong tập bí tịch Ưng Yến Song Phi một lượt.
Theo bản năng liền muốn lật lượt thứ hai.
"Được rồi, không cần nữa."
Lâm Bắc Thần xua tay.
Hả?
Vậy là xong rồi à?
Triệu Vũ Dương vô cùng thất vọng.
Lúc này, Lâm Bắc Thần trong đầu thầm hỏi: Tiểu Cơ, chụp lại xong chưa? Tiểu Cơ trả lời: Quá trình ghi hình đã hoàn tất, đang khởi tạo APP tu luyện. Khoảng ba phút sau.
APP tu luyện Ưng Yến Song Phi đã được tải xuống trên màn hình điện thoại.
Tổng cộng tiêu tốn 1G lưu lượng.
Căn cứ theo lưu lượng Huyền khí tiêu hao, Ưng Yến Song Phi này có lẽ là một chiến kỹ khoảng chừng cấp nhị Tinh.
Nhấp vào.
Không khác biệt nhiều lắm so với những gì mà Lâm Bắc Thần đoán. Một bức tranh thuỷ mặc, trong môi trường tự nhiên giống như sân luyện võ, một nhân vật thuỷ mặc giống hệt hắn, dưới cổ tay phải và trong tay áo, ẩn giấu một Thập Tự Nỏ cỡ nhỏ khi chậm rãi giơ cánh tay lên liền bắn ra một mũi tên, xuyên qua không trung bay ra khoảng 20 mét, sau đó rơi xuống đất.
Tu luyện ban đầu, uy lực và tần suất bắn ra đương nhiên kém hơn so với Triệu Vũ Dương.
"Tiểu Cơ, cứ cách mỗi giờ, liền chuyển đổi cổ tay chứa Thập Tự Nỏ để đảm bảo rằng cả hai tay trái phải đều có thể bắn."
"Được rồi, chủ nhân."
Cuộc đối thoại kết thúc, cài đặt điện thoại cũng đã hoàn tất.
Lâm Bắc Thần nói với kiếm sĩ của thương hội: "Đi, tháo nỏ tiễn trên cổ tay của hắn xuống."
Kiếm sĩ không dám sơ suất, nhanh chóng hoàn thành.
Quả thực là Thập Tự Nỏ Tiễn rất tinh xảo, màu sắc giống với màu của da thịt, chỉnh thể cũng chỉ to bằng một lòng bàn tay, giấu dưới cổ tay và được ống tay áo che lại, rất khó phát hiện.
"Bên trên có độc không?"
Lâm Bắc Thần cúi đầu hỏi.
Triệu Vũ Dương vội vàng nói: "Không có, không có, tuyệt đối không có, ta lấy tính mạng ra thề, Thập Tự Nỏ lúc nào cũng dính trên da cổ tay của ta, nếu như có độc sẽ ngấm vào cơ thể. Chỉ có trên nỏ tiễn mới có lượng lớn thuốc mê Thần Tượng Tuý, nó chỉ làm cho cơ thể tê liệt không thể cử động, nhưng cũng không tính là độc... "
Hắn đang nói thật.
Nhưng Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thận trọng một chút.
"Liếm một lượt đi."
Hắn nói.
"Hả?"
Triệu Vũ Dương lại lần nữa ngẩn ra.
Yêu cầu này cũng quá biến thái rồi.
"Để chứng minh không có độc, ngươi phải liễm cái Thập Tự Nỏ này một lượt từ trong ra ngoài, nhanh lên."
Lâm Bắc Thần hét lên.
Dưới sự lạm dụng uy quyền của hắn, Triệu Vũ Dương không thể không nước mắt lưng tròng đem Thập Tự Nỏ mà kiếm sĩ của thương hội đưa đến đặt bên miệng, rồi liếm cẩn thận một lượt.
Tâm lý của hắn hoàn toàn suy sụp.
Trên đời này, hắn chưa từng gặp qua người biến thái như vậy.
Hắn ta rốt cuộc là ai?
Lúc này, trong lòng của Triệu Vũ Dương chỉ còn lại có một câu hỏi như vậy.
"Liếm một lượt nữa đi.”
Lâm Bắc Thần vẫn không yên tâm liền nói.
Cuối cùng, Triệu Vũ Dương liếm đến rách cả lưỡi, lưỡi chảy máu, sau khi liếm Thập Tự Nỏ mười lần, Lâm Bắc Thần cuối cùng mới cảm thấy yên tâm một chút, lại bảo kiếm sĩ của thương hội đun một nồi nước sôi rồi đem Thập Tự Nỏ và hai mươi mũi tên đặc biệt đều đặt trong nước sôi trọn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng khi khi hắn cầm Thập Tự Nỏ trong tay, Triệu Vũ Dương uất ức đến rớt nước mắt.
Trước giờ hắn chưa từng gặp một người thận trọng như vậy.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Lâm Bắc Thần gắn Thập Tự Nỏ vào cổ tay mình, dáng vẻ muốn thử bắn nỏ, trong lòng Triệu Vũ Dương lại không khỏi cảm thấy khinh thường một chút.
Ưng Yến Song Phi tuy là nỏ tiễn thuật cấp trung hạ của Ám Ngục Môn, nhưng muốn nắm vững cũng cực kỳ khó.
Lúc đầu hắn đã tu luyện cả tháng trời mới có thể giương tay bắn tên, đã được coi như là thiên tài trong đám đệ tử rồi.
Tên học viên này, chẳng qua chỉ mới đọc cuốn bí tịch một lần, một tiếng đồng hồ cũng không tu luyện, đã muốn phóng tên rồi ư?
Đây là nằm mơ...
Xoẹt!
Đoạt!
Ong ong ong!
Ba âm thanh khác nhau, ngay lập tức vang lên.
Triệu Vũ Dương nhất thời hóa đá.
Ba âm thanh này đã quá quen thuộc với hắn.
Nỏ tên xuyên qua không trung.
Âm thanh mũi tên bắn trúng mục tiêu.
Và tiến đuôi tiễn run rẩy.
Chỉ khi nỏ tiễn được phóng ra thành công mới có thể có hiệu ứng âm thanh như vậy. Hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Cậu học viên thiếu niên này, thật sự đã bắn thành công một nỏ tiễn ư?
Không phải lừa chứ?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo--
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba tiếng phá không trung liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy mỗi một lần Lâm Bắc Thần giơ cánh tay lên liền có một nỏ tiễn bắn ra một cách chính xác.
Đoạt đoạt đoạt!
Tiểu ngân kiếm liên tục bắn vào thân cây cách đó hai mươi mét, đâm sâu vào trong đó.
"Ừm, không tồi."
Lâm Bắc Thần gật đầu hài lòng.
Mặc dù APP Ưng Yến Song Phi chỉ mới vận hành được một tiếng đồng hồ, nhưng kỹ xảo khởi động cơ bản, độ chính xác và sức mạnh đều đã có đầy đủ.
Tiếp tục tu luyện, việc vượt qua trình độ của Triệu Vũ Dương là không thành vấn đề. Chỉ là, dù sao thì ta cũng là một kiếm khách.
Nếu như sư phụ biết ta lại đi luyện tiễn, có tức giận không nhỉ?
Lâm Bắc Thần có chút lo lắng.
Dù sao thì trong đêm ước hẹn đấu kiếm, lão Đinh một hơi liên tục chém chết ba trưởng lão cao thủ, điều này vẫn còn tạo ám ảnh tâm lý không nhỏ cho Lâm Bắc Thần.
Lão Đinh mà nổi giận lên thì sẽ giết người thật đấy.
Trong khi hắn đang âm thầm cân nhắc thì xung quanh trang viên vang lên tiếng bước chân.
Sau đó, cánh cửa ở phía xa bị đập tung ra bùm một tiếng, sau đó hàng trăm người xông vào.
Dẫn đầu mười mấy cao thủ cảnh giới võ sư vây quanh là một ông cụ mập mạp, râu tóc bạc phơ vội vàng đem người xông vào.
"Kẻ điên phương nào, dám đả thương con ta hả?"
Ông ta vô cùng uy phong, nhìn ngó nghiêng xung quanh, vẻ mặt tức giận quát lớn.