“Đúng là chẳng thú vị gì cả.”
Phan Đa Tình chậm rãi đứng lên.
Thân hình hắn vĩ ngạn, mỗi một sợi tóc đều lóng lánh kim quang giống như chiến thần mặt trời. Hắn duỗi lưng một cái, khóe miệng nhếch lên độ cong mỉa mai: “Độ phù hợp chỉ có 65 lại không có ai có thể phá vỡ, khiến cho ta cảm thấy không hề có chút áp lực nào cả, quá nhàm chán.”
Hắn rất phách lối.
Cũng cho thấy tự tin tuyệt đối.
Không thể không thừa nhận, đây là một thần chiến sĩ anh tuấn rất có mị lực.
Rất nhiều người dự thi cũng bị khí phách của Phan Đa Tình chấn nhiếp.
“Kiếm Tiêu Dao, chỉ còn lại ngươi và ta.”
Phan Đa Tình nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần: “Sân khấu sau cùng luôn để lại cho nhân vật chính. Ha ha, ngươi vẫn không tiếp nhận khảo thí, là vì ngươi không có lòng tin với khí vận và thiên phú của mình sao?”
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn hắn: “Thế ngươi thì sao?”
“Sao?”
Phan Đa Tình khẽ giật mình, không hiểu cho lắm.
Lâm Bắc Thần không nói gì.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, chim của ngươi nói nhiều thật.
“Chỉ còn lại hai người chúng ta, ngươi có dám đánh cược với ta hay không?”
Phan Đa Tình chậm rãi bước đến cách Lâm Bắc Thần mười mét, ánh mắt như thần kiếm nhìn Lâm Bắc Thần, khiêu khích: “Ngươi có dám đánh cược với ta hay không?”
Lâm Bắc Thần rút một điếu thuốc, chậm rãi đốt cho mình, tựa lưng vào ghế ngồi, nhả ra hai vòng khói, sau đó mới thản nhiên đáp lại: “Ngươi muốn đánh cược gì?”
“Cược độ phù hợp.”
Tư thái của Phan Đa Tình cực kỳ cường thế.
“Đánh cược như thế nào?”
Lâm Bắc Thần dụi điếu thuốc.
“Lấy nàng ấy làm tiền đặt cược.”
Phan Đa Tình chỉ vào Hàn Lạc Tuyết, lớn tiếng nói: “Ta thắng, nàng ấy sẽ thuộc về ta. Ngươi thua thì biến xa một chút, đừng vọng tưởng trong lòng. Nếu ngươi thắng, ta tặng nàng ấy cho ngươi.”
Sắc mặt Hàn Lạc Tuyết đột nhiên thay đổi.
Nàng nhìn Phan Đa Tình, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Yêu cầu này thật sự quá vô lễ.
Nhưng còn chưa chờ nàng lên tiếng, Lâm Bắc Thần đã đưa ra câu trả lời: “Ta từ chối.”
“Ngươi sợ à?”
Phan Đa Tình cười lạnh: “Đại ma vương mà cũng biết sợ?”
“Sợ? Chỉ dựa vào ngươi? Còn chưa xứng để ta sợ.”
Lâm Bắc Thần nhịn không được cười rộ lên, sau đó lại hít một hơi thuốc: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, con mẹ ngươi từ đâu đến mà lớn lối như thế? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng Hàn thần sư làm tiền đặt cược? Ngươi có tư cách gì mà lấy người khác làm tiền đặt cược chứ?”
Phan Đa Tình khẽ giật mình: “Ta nói là giữa chúng ta…”
“Tuy nhiên, ngươi lại dùng người khác làm tiền đặt cược giữa chúng ta.”
Lâm Bắc Thần cắt ngang, khinh thường nói: “Loại người như ngươi lấy nữ nhân làm tiền đặt cược, còn tự cho mình rất có khí khái anh hùng. Ha ha, nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có vận khí tốt, trên cái thế giới mạng này, không cần ta dạy ngươi, nữ quyền cũng sẽ khiến cho ngươi hối hận vì sao mẹ ngươi không sinh ngươi là nữ.”
Phan Đa Tình ngẩn ra.
Con mẹ nó, ngươi nói cái gì đó?
Tên gia hỏa này nói câu nào cũng hiểu nhưng nối lại liền một chỗ thì có ý gì?
“Nói nhiều như vậy, ngươi sợ rồi sao?”
Hắn không muốn hung hăng càn quấy với Lâm Bắc Thần nữa, lạnh giọng khích tướng.
Lâm Bắc Thần cong ngón tay búng ra.
Lạch cạch.
Tàn thuốc rơi xuống trước mặt Phan Đa Tình.
“Tùy ngươi nói thế nào thì nói.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Lấy nữ nhân làm tiền đặt cược, mấy chuyện vô sỉ cấp thấp như thế ta làm không được…”
“Ngươi…”
Liên tục bị trào phúng, Phan Đa Tình cảm thấy chán nản.
Hắn dừng một chút, sau đó cười lạnh: “Đã như vậy, ta sẽ thay tiền đặt cược khác.”
“Ta chỉ có hứng thú với tiền đặt cược là tiền mà thôi.”
Lâm Bắc Thần làm động tác xoa tay kinh điển: “Nếu ngươi nói thần thạch, ta còn có thể suy tính lại một chút.”
“Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi cao giá lắm chứ, thì ra là một tên quỷ nghèo sợ thiếu tiền.”
Phan Đa Tình ngửa mặt lên trời cười to: “Được, lấy thần thạch làm tiền đặt cược, mười ngàn thần thạch. Người nào thua, lấy mười ngàn thần thạch cho đối phương. Có lẽ cả đời ngươi cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều thần thạch như vậy, hẳn ngươi sẽ đồng ý đúng không?”
“Đồng ý, đồng ý.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Nhưng có một vấn đề nho nhỏ.”
“Vấn đề gì?”
Phan Đa Tình cau mày nói.
“Vấn đề này chính là…”
Lâm Bắc Thần thở dài tiếc nuối: “Ta không có mười ngàn thần thạch.”
“Ngươi…”
Trán Phan Đa Tình rủ xuống hắc tuyến: “Vậy thì lấy một ngàn thần thạch làm tiền đặt cược.”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Nhưng ta lại muốn thắng mười ngàn thần thạch.”
“Ý của ngươi là, ngươi thắng, ta cho ngươi mười ngàn thần thạch. Ta thắng, ngươi đưa ta một ngàn thần thạch?” Phan Đa Tình khinh thường nhìn Lâm Bắc Thần.
“Nửa câu đầu thì đúng.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta thắng, ngươi đưa cho ta mười ngàn thần thạch.”
Phan Đa Tình nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngươi thua thì sao?”
“Ta thua cũng chẳng có thần thạch đưa cho ngươi, bởi vì ta rất nghèo.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
“Ngươi…”
Phan Đa Tình chấn kinh.
Những người chung quanh cũng đều chấn kinh.
Trên đời này lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy sao?
Tại sao hắn lại có thể nói ra được như vậy?
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ không quan trọng.
Ta nghèo ta có lý.
Chỉ đơn giản như vậy.
“Ha ha, thì ra đây chính là cách cục của ngươi, đưa ra yêu cầu đặt cược bằng tiền như thế. Đúng là mặt dày vô sỉ.”
Phan Đa Tình tức quá hóa giận: “Điều kiện như vậy, ta dựa vào cái gì mà cược với ngươi?”
“Là ngươi muốn đánh cược với ta mà.”
Lâm Bắc Thần mở to hai mắt: “Là ngươi đang cầu xin ta.”
Nghe được câu này, rất nhiều người chung quanh lại vô thức gật đầu.
Logic chẳng có chỗ nào không thuận.
Phan Đa Tình dùng sức day huyệt Thái Dương: “Được, ta đồng ý với ngươi. Ngươi thắng, ta đưa ngươi mười ngàn thần thạch. Ta thắng, ngươi chỉ cần làm một việc nho nhỏ là được.”