Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động, nhìn về phía Sâm công tử, nói: "Trong tay ngươi có Mộc Linh Chi Tâm?"
"Ừm...Lão đại ngươi nói đùa rồi, ta đương nhiên không có."
Sâm công tử có thêm một cái tâm nhãn, thấy Lư Băng Ổn xưng hô với Lâm Bắc Thần là lão đại, hắn lập tức liền tranh thủ cơ hội, cũng thay đổi cách xưng hô.
Dù sao cũng một lão đại cấp Thần Linh, hắn nhất định phải ôm chặt đùi.
Đây là tu dưỡng cơ bản nhất của bản thân đám thần nhị đại ăn chơi trác táng như bọn hắn.
Sâm công tử vừa xoa eo, vừa nói: "Mộc Linh Chi Tâm này chính là chí bảo của Thanh Mộc Thần Hệ ta, cực kì trân quý, hơn nữa số lượng cực ít, bình thường đều tích trữ trong thần điện, không thuộc về tài sản riêng."
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: "Vậy ngươi có cách nào có được không?"
Sâm công tử cười ngạo nghễ, nói: "Đó là đương nhiên, lão đại ngươi có thể đi nghe ngóng một chút, có ai không biết Mộc Lâm Sâm ta là tên phá gia chi tử ăn chơi trác táng nhất Thanh Mộc Thần Hệ, chỉ cần trả nổi tiền, Thanh Mộc Thần Hệ có thứ gì mà Sâm công tử ta không dám lấy chứ?"
Lâm Bắc Thần: "..."
Một tên phá gia chi tử của Thần giới, ngươi kiêu ngạo như vậy làm gì?
Nhưng mà...
Đột nhiên một cỗ khí tức thân thiết xộc vào mặt.
Mộc Lâm Sâm trước mặt, đột nhiên liền trở nên thân cận hơn ở trong mắt Lâm Bắc Thần.
"Trước đó ta có nghe qua, giá cả của một quả Mộc Linh Chi Tâm là 10 tỷ điểm tín ngưỡng."
Lâm Bắc Thần nói.
Mộc Lâm Sâm cười cười, nói: "Lão đại, ngươi đây là có chỗ không biết rồi, bên ngoài lưu truyền, quả thật là cái giá này, nhưng Mộc Linh Chi Tâm có tiền cũng không mua được, người bình thường cho dù có thật sự bỏ ra 10 tỷ điểm tín ngưỡng, cũng tuyệt đối không mua được."
Lâm Bắc Thần nhíu mày, nói: "Vậy cần bao nhiêu?"
Nếu như 10 tỷ không đủ, vậy trước khi rời khỏi Thần giới, có thể mua được Mộc Linh Chi Tâm hay không, đã xuất hiện lo lắng.
Nếu thực sự không được...
Lâm Bắc Thần trong lòng âm thầm cắn răng: Trước khi đi phải làm một vố lớn ở Thần giới, trực tiếp cướp của người giàu chia cho người nghèo?
Mộc Lâm Sâm một tay nắn eo, một tay vỗ ngực, nói: "He he, người bình thường chắc chắn không lấy được, nhưng đây không phải đã có ta rồi sao? Lão đại, ngươi yên tâm, ta chắc chắn nội trong 10 tỷ lấy được cho ngươi."
Lâm Bắc Thần: ? ? (? ˉ? ? ? ˉ? ? ? )?" .
Đứa trẻ này, nói chuyện nhất kinh nhất sạ* cố làm ra vẻ huyền bí. Có thể sống đến bây giờ mà không bị người ta đánh chết cũng may là đầu thai chỗ tốt.
(*chỉ người có tinh thần quá khẩn trưởng hoặc hưng phấn)
"Hảo huynh đệ, vậy phải nhờ cậy ngươi rồi."
Lâm Bắc Thần tặng một cái ôm nhiệt tình đến từ thần tượng ngay tại chỗ, nói: "Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi có cốt cách kinh kỳ, có duyên với ta, giống như sớm đã gặp qua ở nơi nào đó, không ngờ rằng ngươi quả nhiên chính khí lẫm liệt giống như ta, người huynh đệ như ngươi, ta nhận định."
Mộc Lâm Sâm ngẩn ngơ, nói: "Lão đại ngươi quả nhiên là cùng loại người như người nói, thân thiết như lời Tiểu Lư nói."
Chưa bao giờ thấy qua Thần Linh nào tiếp địa khí như vậy.
"Huynh đệ ngươi đã nói nghĩa khí như vậy, vậy ta cũng tặng ngươi một bảo bối, đảm bảo sau khi ngươi dùng xong, thần thanh khí sảng, quét sạch mệt mỏi."
Lâm Bắc Thần nói xong, lòng bàn tay liền mở ra.
Một cái bình nhựa màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trên bao bì của bình nhựa, dùng hán tự của địa cầu viết rõ ràng năm chữ—
Hối Nhân Thận Bảo Phiến.
Mở nắp bình ra, một luồng mùi thuốc thanh u xộc vào mũi.
Thứ đồ chơi này là mấy ngày trước Lâm Bắc Thần đã mua sắm trên APP Đào Bảo, lúc ấy bởi vì lo lắng ngày đêm song tu cùng với tiểu thiếu phụ dẫn đến thể lực không chống đỡ nổi, gục ngã ở trong giải đấu Thần Tuyển.
Kết quả ai mà biết song tu đại pháp quá tốt, căn bản không cần dùng đến.
Lúc này, lấy ra lôi kéo tên ăn chơi trác táng Mộc Lâm Sâm này là hoàn toàn đối chứng.
"Lão đại, đây là vật gì?"
Mộc Lâm Sâm tò mò hỏi.
Hắn không biết thông tin của cái bình màu nhũ bạch trông có vẻ tràn đầy cảm giác thần bí này, mà càng thần bí hơn là đồ án và năm phù văn thần bí trên thân bình kia, cùng loại với văn tự, nhưng mà trước đây chưa từng gặp qua, chưa từng nghe thấy. Tất cả cái này, đều khiến Mộc Lâm Sâm cảm thấy vật này có giá trị không nhỏ. "Đây là thần dược của Chủ Thần luyện chế, chỉ cần một miếng, lợi ích trong đó liền có thể khiến ngươi vui vô cùng..."
Lâm Bắc Thần nói xong, mở bình nhựa ra, lấy ra một viên thuốc màu trắng trong đó, lăng không đưa đến trước mặt Mộc Lâm Sâm.
Mộc Lâm Sâm cũng là loại người tàn nhẫn, không hỏi nhiều một câu, túm lấy liền đưa vào trong miệng.
Sau khi vào cổ họng, chỉ cảm thấy một vị đắng chát tan ra ở trong miệng.
Sau đó hóa thành ngọt nhàn nhạt.
Sau đó, một loại năng lượng kỳ dị hoàn toàn khác với Thần Thuật chữa trị, đan dược thần thảo của Thần giới, trong nháy mắt bộc phát ra trong thân thể, phần eo vốn dĩ tê dại sưng phù, trong nháy mắt liền không tê không đau, tinh khí bị rút cạn cũng đã được bổ sung, trở thành tinh thần trước nay chưa từng có.
"A..."
Hắn phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái tràn trề, lập tức nói: "Chưởng quỹ, đưa rượu lên, nhạc sư lên, vũ cơ đẹp nhất lập tức phái tới cho ta..." Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Lão đại, ta cảm thấy ta lại được rồi."
Lư Băng Ổn ở bên cạnh nhìn mà trực tiếp ngây người.
Ăn một miếng 'Thần dược' màu trắng, tên phế vật còn tệ hơn so với mình, vậy mà lại có thể phấn chấn hùng phong lại rồi?
Thuốc gì mà thần kỳ như vậy?
"Lão đại, ta... Ngươi nhìn chỗ này xem, ta, tiểu đệ trung thành nhất, chó săn nghe lời nhất của ngươi."
Lư Băng Ổn vội vàng nói.