Đây là kế hoạch mà Tiềm Long và Thanh Lôi đã thương lượng xong trước đó.
Lâm Bắc Thần ở trên Thần Luyến Phong một trận chiến thành danh, ngoại giới đều biết hắn là Thần Linh, đây coi như là chỗ dựa lớn nhất.
Mà Thanh Lôi bây giờ đã là đệ tử đích truyền của Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu, Vô Cữu là người được trọng dụng nhất dưới trướng của Quắc Chủ Thần, đây là chỗ dựa đáng tin cậy thứ hai.
Thế lực gia tộc của bản thân Tiềm Long là chỗ dựa đáng tin thứ ba.
Có ba chỗ dựa quan trọng này, tối thiểu là tiền kỳ cục diện của 'Bắc Thần dược nghiệp’, liền có thể ổn định lại.
Mà đợi đến sau khi cục diện triệt để củng cố, dược vật trị liệu chứng Hoa Ngân, liền có thể lựa chọn thời cơ thích hợp đẩy ra bên ngoài.
Về phần bốn tên ăn chơi trác táng trong Thần Giới Hoàn Khố Đoàn, đều rất có hứng thú với Hối Nhân Thận Bảo Phiến, thế là bọn hắn ra giá cao mua bình thuốc trong lời nói của Lâm Bắc Thần, chuẩn bị ra ngoài lừa gạt một phen...
Tóm lại, cái đùi của Lâm Bắc Thần đã bị ôm thật chặt rồi.
Cái loại đạp cũng đạp không ra kia.
Chính xác mà nói, là những cẩu vật đều mang tâm tư đoàn kết sưởi ấm lẫn nhau.
Lâm Bắc Thần trở lại trạch phủ Tiểu Phù Sơn, Thanh Lôi vẫn chưa trở về.
Hắn cũng không vội bế quan tu luyện.
Mặc dù đã là song thần vị, nhưng mà sau khi đi tới Thần giới, thần hoàn sau đầu không cách nào kích phát, luôn cảm thấy rất cmn.
Hơn nữa tác dụng của Bất Hủ Chi Khôi và Hoang Thần Quyền Sáo vẫn còn chưa hoàn toàn khai phá, không thể chủ quan.
Trận chiến ở Già Thiên đại yến mặc dù giành được toàn thắng, nhưng cũng không thể chủ quan.
Dù sao những người khác chưa chắc không có con át chủ bài.
Ví dụ như tiểu thuyền phu Hoắc Tà kia bị một vị Chủ Thần khác chọn trúng, sẽ gặp được cái gì chứ?
Ví dụ như Phan Đa Tình, chưa chắc không có cơ hội đợi thời trở lại.
Dù sao nơi này cũng là Thần giới.
Có sao nói vậy, nước của Thần giới rất sâu.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt, thời gian một ngày một đêm đã trôi qua.
Vòng thứ tư của giải đấu Thần Tuyển, cuối cùng cũng bắt đầu.
Thanh Lôi về nhà, làm một bàn thức ăn ngon, chuẩn bị rượu ngon.
Hai người ở trong viện của dinh thự Tiểu Phù Sơn có rượu có đồ ăn, Lâm Bắc Thần dùng danh bài thân phận dự thi chiếu ra hình ảnh giải đấu, chuẩn bị bắt đầu xem chiến.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa vang lên.
Lại là mèo máy mang theo Hoàng Kim Cự Tích tới.
"Ta... Ta... nương ta..."
"Nương ngươi bảo ngươi đến tìm ta cùng nhau chuẩn bị cho cuộc tranh tài? Vào đi." Cuộc đối thoại của hai người, đơn giản trực tiếp.
"Tê tê tê..."
Hoàng Kim Cự Tích phun cái lưỡi hoàng kim ra, đứng thẳng người lên, từ ngoài cửa đi vào, nửa mình dưới lại mặc một cái quần cộc lớn màu trắng, chi sau đi đường, tư thế nhìn có chút mất hết tính người.
Kiêu ngạo như vậy?
Lâm Bắc Thần bắt lại liền chuẩn bị đánh đập một trận dạy nó cách làm thằn lằn.
Ai mà biết—
"Tê tê tê."
Dục vọng cầu sinh của Hoàng Kim Cự Tích rất mạnh lấy ra hai mươi cây đuôi thằn lằn đã ướp xong gia vị, chi trước giơ cao cao lên.
Ô hô?
Lâm Bắc Thần miễn cưỡng nhận lấy, miễn đánh đập.
"Ta đi làm thêm chút thịt rượu."
Thanh Lôi cười ôn nhu rồi đứng dậy, lại đi chuẩn bị.
Nhìn thấy món ngon đầy bàn, mèo máy cùng Hoàng Kim Cự Tích cũng chảy nước bọt.
Hai cái tên này, như thể vĩnh viễn đều ăn không no vậy.
"Ta nói, hai người các ngươi, khống chế một chút đi, một mình Tiểu Thanh nấu đồ ăn, nhưng mà hai người các ngươi cứ ăn soàn soạt, khiến nàng mệt ta đánh chết các ngươi."
Lâm Bắc Thần giọng điệu bất thiện.
Hai cái tên kỳ đà cản mũi này.
Ai mà biết Thanh Lôi mới vừa tăng thêm đồ ăn, còn chưa ngồi xuống...
Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Lão đại, ta đến cùng ngươi xem cuộc thi, ha ha, có phải rất cảm động hay không." Tiềm Long từ ngoài cửa xông vào.
Lâm Bắc Thần: "..."
Đông đông đông.
"Lão đại, là ta, ta mang đến một vò rượu ngon, cùng ngươi chuẩn bị cuộc thi..." Người xuất hiện lần này là Lư Băng Ổn.
Lâm Bắc Thần: "..."
Đông đông đông.
"Ha ha, lão đại, ta đã mua một bình Định Khí Đan, có thể giúp ngươi lâm trận tĩnh tâm... có phải là rất quan tâm đến ngươi không?"
Lần này xuất hiện là Quan Nhược Phi.
Lâm Bắc Thần: "..."
Đông đông đông.
"Lão đại, ta đem đồ tốt đến cho ngươi..."
Là Thạch Cảm Đương.
Lâm Bắc Thần: "..."
Sau đó không ngoài dự đoán, sau mười mấy hơi thở, tiếng đập cửa lại vang lên.
Lâm Mộc Sâm cũng tới.
Hắn nhìn ‘huynh đệ’ của Thần Giới Hoàn Khố Đoàn cả một viện, ngẩn ngơ, phàn nàn nói: "Mấy cẩu vật các ngươi, không phải đã nói không được quấy rầy lão đại chuẩn bị chiến đấu sao? Vậy mà toàn bộ đều tới..."
"Đề nghị không quấy rầy lão đại này, không phải là ngươi nói trước hả?"
"Đúng vậy, sao ngươi cũng lén lén lút lút tới?"
"Ta đã biết cái thứ không đáng tin cậy nhà ngươi mà, cho nên giả bộ bằng lòng, sau đó tới trợ uy cho lão đại."
Mấy người khác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt bất lực giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm.
Con mẹ nó.
Ta đã kết giao với một đám huynh đệ gia súc gì vậy chứ?
Thanh Lôi lại với một khuôn mặt mỉm cười dịu dàng, rất nhiệt tình mời đám người ngồi xuống, lại đi chuẩn bị rượu chuẩn bị đồ ăn.
Trong viện của dinh thự Tiểu Phù Sơn, chưa từng náo nhiệt như vậy.
Rất nhanh, trận đầu tiên của vòng thứ tư giải đấu Thần Tuyển chính thức bắt đầu. Trong hai vị tuyển thủ xuất hiện trên cầu Hào Khốc Thâm Uyên viễn cổ, có một người là người quen
Tội dân .ội>