Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1920: Bức Ta Xuất Tuyệt Chiêu

Chương 1920: Bức ta xuất tuyệt chiêu

"Mẹ nó, lần này chơi lớn rồi."

Tiềm Long vung vẩy trường kiếm, lâm vào khổ chiến.

Hắn gặp trực giác dự cảm nguy hiểm.

Trước đó trực giác nói cho hắn biết, lần này là hành trình 'Đại phú đại quý'.

Còn bây giờ, trực giác của chó nhật không ngừng nhắc nhở hắn: Ngươi chết chắc rồi. "Tín hiệu không phát ra được... Không có cách nào xin cứu binh."

Lư Băng Ổn với vẻ mặt nôn nóng, dục hỏa toàn thân, phía sau hiện ra hư ảnh Chu Tước, viêm lực cực nóng bộc phát ra, hai thanh loan đao cánh chim màu tím trong tay, hiển nhiên không phải phàm binh, giữa lúc chém, tiếng đao kỳ lạ giống như tiếng chim Chu Tước vỗ cánh.

"Mẹ nó, ta chính là muốn biết, vừa rồi là ai đẩy ta."

Mộc Lâm Sâm trên đầu treo một mảnh lục quang.

Đó là một hạt giống thần thụ, toả ra khí tức sinh mệnh, lục quang đem cả người hắn đều chiếu rọi ra làn da xanh lét, cũng đem mấy đồng bọn chung quanh, cũng chiếu xanh mơn mởn giống như rau hẹ.

Loại lục quang này, có thể không ngừng kích thích thể lực và tinh lực của quần chúng, bộc phát ra lực lượng càng mạnh hơn.

Đồng thời, hai tay của hắn giương lên, từng hạt giống lục sắc, vứt trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành ma đằng lục sắc cao cỡ nửa người, quấn lấy kẻ địch xông tới, mũi gai nhọn đâm vào trong thân thể hút máu...

Tên này đi lại là hỗ trợ tuyến đường.

Quan Nhược Phi, Thạch Cảm Đương cũng đang liều chết chiến đấu, bảo vệ Lâm Bắc Thần ở sau lưng.

Lâm Bắc Thần sờ lên đầu của mình.

"Mẹ nó, ta ghét loại màu sắc này."

Hắn chửi bậy nói.

Lúc này, lại có sự tồn tại cấp Thần Linh dưới trướng của Khoáng Thạch Chi Chủ, từ trong hầm mỏ tìm đến, gia nhập vào chiến đấu.

Cục diện trong nháy mắt bị thay đổi.

Phốc.

Cung Công bị đánh ra chân thân, rơi xuống phía sau.

Sở Ngân cũng bị chấn động đến mức liên tục lui về phía sau.

Ngũ đại hoàn khố từng người một thân mang thương tật, máu me đầm đìa...

"Kiếm Tiêu Dao, ngươi không nên cả gan làm loạn đến hầm mỏ của ta gây sự..."

Vân Anh Thần vung vẫy chiến phủ, toàn thân bành trướng ra sát ý vô tận, hai con ngươi giống như sung huyết, lóe ra vẻ thù hận tàn nhẫn không chút che giấu chút, giết về phía Lâm Bắc Thần: "Hiện tại, ngươi phải chết trong tay ta, không ngờ tới đúng chứ, ha ha ha... Giết."

Chiến phủ vô tình chém xuống.

"Ngươi đây là ép ta phóng tuyệt chiêu."

Lâm Bắc Thần hừ lạnh, sau đó hét lớn: "Cứu mạng."

Đinh.

Chiến phủ của Vân Anh Thần đột nhiên ngưng trệ trong không trung, không cách nào hạ xuống chút nào nữa.

Nơi xa, một giọng nói khá bất lực vang lên: "Sao ngươi cứ luôn gây phiền phức cho ta vậy chứ?"

Trong khoảnh khắc mà giọng nói này vang lên, một cỗ uy áp thần lực mênh mông tràn trề, trong nháy mắt từ trên bầu trời giáng xuống, tuy là vô hình, nhưng lại có chất, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ trời đất.

Dùng lý luận vật lí khoa học để giải thích, đại khái chính là áp suất không khí gia tăng mạnh mẽ.

"Cuối cùng đã xuất hiện rồi."

Lâm Bắc Thần thở thật dài một hơi.

Hoàn toàn tương phản với hắn chính là, Vân Anh Thần vốn dĩ hung tàn bạo lực, trong nháy mắt liền bị dọa đến run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn ra, chiến phủ trong tay cũng đều nhấc lên không nổi.

Hai vị thần linh khác dưới trướng của Khoáng Thạch Chi Chủ, vốn dĩ hung uy nghiêm nghị, lúc này cũng đều là sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh hãi, không ngừng lùi về phía lối vào của hầm khoáng thạch dưới mặt đất.

Về phần những chiến sĩ, thần chiến sĩ quyến tộc bình thường kia, lúc này đều cùng nhau quỳ trên mặt đất, lần lượt đầu rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ, nhúc nhích cũng không dám, giống như bầy cừu nhìn thấy mãnh hổ.

Điều khác biệt lớn nhất với áp suất không khí của vật lí khoa học chính là, uy áp của Thần Linh có thể miễn trừ đối với bản thân.

Đám người Lâm Bắc Thần liền rất nhẹ nhàng.

Rầm rầm rầm.

Nham thạch trên mặt đất, thạch trụ cùng thạch ốc sụp đổ ở phía xa, đột nhiên chấn động lên, lần lượt cuồn cuộn, kích động, đụng chạm, tụ tập cùng một chỗ...

"Cút đi, ngươi đụng vào ta rồi."

"Ngươi cút ra."

"Ta đến tạo thành cánh tay."

"Ta đến tạo thành đầu."

"Ta đến tạo thành hai chân..."

"Ta tới... Ta ở trung gian phía dưới đi."

Những tảng đá giống như bị kích hoạt, cuồn cuộn, phát ra âm thanh kì lạ, cuối cùng sau khi không ngừng va chạm tranh đoạt, tụ tập cùng với nhau, hợp thành một người nham thạch cực đại cao hai mươi mét, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời. Lại là Nham Thạch Nhân phân thân của Khoáng Thạch Chi Chủ.

"Quắc, ngươi muốn che chở cái tên ngông cuồng này ư?"

Nham Thạch Nhân to lớn này mở miệng nói chuyện.

Giọng nói giống như cự nham va chạm vào nhau, há miệng liền sẽ tạo thành không khí chấn động, giống như sóng to gió lớn hết đợt này đến đợt khác.

Cũng trong khoảnh khắc khi giọng nói của Khoáng Thạch Chi Chủ vang lên, loại uy áp khủng khiếp giữa trời đất kia bị xé nứt ra, giống như thuỷ triều chậm rãi thối lui. Đám người Vân Anh Thần liền thở dốc từng ngụm, sắc mặt hoảng sợ lui lại.

"Không có cách nào cả, hắn là người mà ta chọn trúng."

Giọng nói từ trên trời tới kia, lại lần nữa xuất hiện.

Chính là Quắc Chủ Thần.

"Cho dù là người mà ngươi chọn trúng, cũng không thể thí thần ở trong hầm mỏ." Khoáng Thạch Chi Chủ thân là một trong thất đại Thần Linh chủ chiến của Thần giới, luận thần cách địa vị, cũng không thấp hơn so với Quắc Chủ Thần, bởi vậy khẩu khí không hề yếu.

Còn Quắc Chủ Thần thân là chủ thần tối cao của Thần tộc thống trị Thần giới, tư thái càng cao hơn, thản nhiên nói: "Cho dù có giết thần dưới trướng của ngươi, thì thế nào chứ? Đáng ra bọn hắn không nên trêu chọc Kiếm Tiêu Dao, chết đáng kiếp."

Bình Luận (0)
Comment