Trong toàn bộ tòa thần thành, diện tích địa bàn của Thanh Mộc thần tộc chiếch xuống dưới trung đẳng, nhưng là nơi đẹp nhất, toàn bộ lãnh địa đều bao phủ trong một mảnh khí tức sinh mệnh nồng đậm nhu hòa.
Khi Lâm Bắc Thần nhìn xuống, thấy được trên cán chống của cây cối, có từng căn phòng màu xanh, thân ảnh thân mặc đằng diệp thụ y màu xanh lục, linh hoạt nhảy nhót ở giữa cây cối, hái hoa mật, trái cây, bận rộn lao động...
"Kia là thần dân của tộc ta, trong núi cây biển hoa, mọi người càng thích thân cận với tự nhiên, cho nên sẽ không mặc y vật như người ngoài, Thanh Mộc Chủ Thần miện hạ là một vị không thích tranh đấu nhất trong thất đại chủ trạm của Thần giới, bởi vậy Thanh Mộc thần dân cũng được xưng là tộc đàn ôn hoà nhất, cần cù nhất Thần giới..." Mộc Lâm Sâm thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn hắn một cái.
Trên mặt của Mộc Lâm Sâm lộ ra một tia ngượng ngùng, nói: "Lão đại, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, mặc dù ta uống rượu, đi dạo hoa lâu, ở bên ngoài đánh nhau sinh sự, nhưng mà chỉ là biểu tượng của ta, thật ra ta là một bé trai thuần khiết, lão đại ngươi hỏa nhãn lấp lánh, mắt sáng như đuốc, nhất định có thể nhìn thấu bản chất của ta đúng chứ?"
Lâm Bắc Thần gật đầu: "Cũng ngư ngươi vậy thôi."
Lãnh địa của Thanh Mộc thần hệ quả thật là bao phủ trong một mảnh khí tức thần lực thuần hậu ôn hòa, vi quang màu lục lấp lóe giữa trời đất, giống như là một mảnh lĩnh vực trị liệu, Lâm Bắc Thần cảm giác được một cách rõ ràng, đâu đâu cũng có lực sinh mệnh nồng đậm đang điên cuồng tràn vào trong cơ thể của mình.
Như thể là có vô số dấu cộng (+) nhỏ màu lục, đang lấp loé xung quanh thân thể của mình.
Hô hấp không khí của nơi này, đều có thể trị liệu thương thế.
Giây lát.
Phía trước xuất hiện một cây đại thụ tương tự như Bạch Dương cao đến ngàn mét. Quy mô thân cây ước chừng trăm người ôm hết, thân cây hiện ra một loại màu trắng nhạt không tự nhiên, trên vỏ cây có vết tích da bị nứt nẻ, hiếm khi phân nhánh, từ xa nhìn lại trơn bóng, bộ phận tán câu từ sáu trăm mét trở lên, phân nhánh thưa thớt, treo lá cây khô héo khổng lồ có thể đếm rõ số lượng...
Giống như một cái kích cắm ở trên đại địa.
"Đây chính là 'Thanh Mộc Chi Thụ'."
Mộc Lâm Sâm chỉnh y quan ngay ngắn, khí chất biến hoá thành một bé trai tốt của Thụ tộc, trong giọng nói mang theo một tia đoan trang nghiêm túc, thấp giọng dặn dò: "Vị lão tổ kia của nhà ta, trong mấy ngày này đang bế quan...Lão đại, lão tổ bế quan lâu ngày, hỉ nộ không chừng, lát nữa tuyệt đối không được nói ra chuyện ta ở bên ngoài uống rượu hoa, tất cả mọi chuyện cứ nhìn ánh mắt của ta mà làm việc."
Ô hô.
Cẩu vật còn có hai mặt hả?
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: "Được, ngươi yên tâm, ta không biết rượu hoa là cái gì, cũng không biết chuyện tỷ thí sức eo ở trong Thần Luyến Cư..."
Mộc Lâm Sâm suýt chút nữa lảo đảo từ trên 'Liễu Diệp Thoa' ngã xuống.
Chuyện này tuyệt đối không thể để lão tổ biết.
Rất nhanh, hai người đã đi đến tán cây của cây kích trước mặt.
Một mảnh lá cây khô héo rộng chừng hai mươi mét, chậm rãi bay tới.
Trên lá cây, một vị nữ tử trẻ tuổi thân mặc đằng y lục sắc đang đứng, mặt mũi thanh tú, mái tóc dài màu xanh lá, đôi mắt hơi lam, giống như nguồn sáng sâu không thấy đáy, da thịt trắng nõn, giống như bạch sứ, eo nhỏ chân dài...
Toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra khí tức sinh mệnh hùng hậu cường đại, cho Lâm Bắc Thần cảm giác giống như tinh linh Mỹ Nhân từ trong thai nghén cỏ hoa mà sinh ra.
"Oa, tỷ tỷ thật xinh đẹp."
Lâm Bắc Thần phát ra tiếng cảm thán.
"Mẹ nhỏ? Sao người cũng ở đây..."
Mộc Lâm Sâm ngẩn ngơ, vội vàng theo bản năng hành lễ.
Khóe miệng của Lâm Bắc Thần co giật một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mộc Lâm Sâm.
Mẹ nhỏ?
Đây là mẹ ngươi?
Mẹ ngươi... Thật đẹp.
Trên trán của Mộc Lâm Sâm rủ xuống một loạt hắc tuyến.
Lão đại à, đã nói rồi bảo ngươi nói năng cẩn thận.
May mà tinh linh nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp cũng không để ý mà gật đầu, nói: "Lão tổ lệnh ta ở đây nghênh đón Kiếm Tiêu Dao đại nhân..." Nàng nhìn về phía Lâm Bắc Thần, mỉm cười, nói: "Đa tạ khách quý khen ngợi, xin mời đi theo ta."
Mộc Lâm Sâm vô cùng căng thẳng, nói: "Mẹ nhỏ, vậy ta..."
"Cha ngươi tìm ngươi có việc, nhanh đi."
Nữ tử xinh đẹp nói.
"Ồ... được...được."
Mộc Lâm Sâm vừa nghe thấy lời này, như thể nghe được tin tức đáng sợ gì đó, cả người đều trở nên uể oải.
Lâm Bắc Thần bước lên lá cây khổng lồ, trên trán cũng rũ xuống hắc tuyến.
Cái này lát nữa làm sao nhìn ánh mắt của ngươi mà hành sự đây?
Là nhìn ánh mắt của mẹ ngươi hả?
Đi theo nữ tử này, theo lá cây khổng lồ tung bay, cuối cùng đã đi tới trước mặt một toà hốc cây ở cuối đỉnh của thân cây.
Hốc cây cực lớn, giống như sơn quật. "Quý khách, xin mời theo ta."
Mộc Lâm Sâm, mẹ hắn không hề có ý định đi theo Lâm Bắc Thần cùng tiến vào hốc cây, mà chỉ đứng cửa ra vào làm ra tư thế 'Mời'.
Lâm Bắc Thần đi vào bên trong.
Đi được vài bước, hắn nhớ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ta là hảo bằng hữu của nhi tử ngươi, nhi tử của ngươi rất ngoan, trước giờ đều chưa từng đến Thần Luyến Cư, cũng trước giờ chưa từng uống rượu, liên quan tới truyền thuyết sức eo mà hắn khoe khoang, đều là giả, không tin ngươi có thể đi xâm nhập điều tra một chút."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt mỉm cười nói một câu.
Sắc mặt của tinh linh nữ phụ trẻ tuổi và xinh tươi hơi loé lên vẻ lúng túng, vút qua một cái rồi biến mất.
Lâm Bắc Thần không nói nữa, bước nhanh tiến vào hốc cây.