"Thật là sắc bén!"
Lâm Bắc Thần không khỏi tán thưởng.
"Nhìn thì có vẻ, thanh Phi Chủ Lưu Chi Kiếm này đã kế thừa không gì không phá của Đại Ngân Kiếm, độ cứng rắn so với Đại Ngân Kiếm trước đó càng hơn một bậc, trọng lượng là gấp trăm lần so với Đại Ngân Kiếm trước đó... từ mấy phương diện này có thể thấy, thanh kiếm này quả thực có thể nói là hàng cao cấp."
Lâm Bắc Thần cẩn thận phỏng đoán.
Hơn nữa dựa theo thuyết pháp của Thần Tạo Sư Ban Dương, thanh kiếm này còn có không gian nâng cấp rất lớn.
Chờ đã.
Tại sao những Chú Kiếm Sư này, luôn không thể nói đầy đủ một lần, mà lại thích giữ trắng vậy chứ?
Thẩm tiểu Ngôn là như vậy.
Ban Dương cũng là như vậy.
Lâm Bắc Thần không nhịn được lại muốn chửi bậy.
"Thanh kiếm này, đặt cái tên gì cho hay đây?"
"Nó vừa nặng vừa cứng lại sắc bén...ừm, hay cứ gọi là Phi Chủ Lưu Đại Ngân Kiếm đi."
Lâm Bắc Thần thử tải Phi Chủ Lưu Đại Ngân Kiếm lên trên Baidu Netdisk...
Kết quả nhập thất bại.
Hả?
Tình huống gì vậy?
Hắn lấy làm kinh hãi.
Sau khi kiểm chứng một chút, phát hiện nguyên nhân—
Không gian không đủ.
Bởi vì 'Chất lượng' của Ngân Kiếm cực lớn, trọn vẹn có thể chiếm toàn bộ một phần hai của Baidu Netdisk... Đây là trọn vẹn dung lượng 1.5T.
Lâm Bắc Thần đành phải giải phóng nhiều không gian hơn, mới miễn cưỡng đem Phi Chủ Lưu Đại Ngân Kiếm nhét vào.
"Mọi chuyện đã sẵn sàng, không nợ gió đông."
Hắn rất hài lòng xoay người rời đi.
Cũng chỉ có thể chờ trận chung kết cuối cùng ngày mai mở ra.
...
...
Hỏa diễm chi địa.
Một trong ba đại thần tạo sư của Thần giới Ban Ân, đứng phun trào ra địa quật nham tương màu da cam, trên mặt lộ ra thần sắc mong đợi.
Tướng mạo của hắn cực kỳ tương tự với vị thần tạo sư Ban Dương khác.
"A..."
"A, a..."
Tiếng kêu thảm thiết như có như không, thêm với tiếng nổ cuồn cuộn của nham tương, loáng thoáng từ trong nham tương dưới đất truyền ra.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ban Ân, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng.
Trong tay của hắn huyễn hiện ra một thanh cự chuỳ màu đen, chuôi chuỳ dài mười mét, đầu búa gấp bốn lần hình thể của hắn, giống như lắp đặt một thùng rượu cực lớn trên kích, sau đó bắt đầu du tẩu nhanh chóng vòng quanh nham tương địa quật.
Đi mỗi ba bước, liền vẫy động cự chùy, nặng nề đập ở biên giới của địa quật.
Ầm ầm.
Một chuỳ đánh xuống, liền có một đạo vết rạn màu đỏ hiển hiện, vặn vẹo như rắn bò, dọc theo vách đá màu đỏ sẫm trực tiếp nhập vào trong nham tương màu da cam cuồn cuộn ở phía dưới.
Tiếng kêu thảm thiết như có như không kia lại bỗng nhiên cất cao, tiêu thăng ra một độ cao mới, triệt để che lại giống như bên trong giấu một con gà kêu thảm thiết bỗng nhiên bị hung hăng bóp một cái.
Cứ lặp lại như vậy.
Ban Ân vung vẫy cự chùy, tiếp tục gõ thời gian một nén nhang.
'Gà kêu thảm' cũng vắt cuống họng hét thảm một nén nhang.
Ban Ân từ trong vũ khí trữ vật, lấy ra rất nhiều vật liệu kỳ kỳ quái quái, giống như khi nấu thịt thêm gia vị, toàn bộ đều ném vào trong dung nham dưới lòng đất.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất.
Nham tương màu da cam sôi trào ở phía dưới, cũng dần dần lắng lại.
Mực nước của nham tương không ngừng hạ xuống.
Cuối cùng lại có thể hoàn toàn ngưng cố lời nói.
"He he he he..."
Ban Ân hưng phấn liếm liếm đầu lưỡi, trên mặt mang theo vẻ chờ mong: "Ra ngoài đi, ra ngoài đi, binh khí mạnh nhất vĩnh viễn đều là vật sống, tên ngu xuẫn Ban Dương kia lại vĩnh viễn cố thủ cái gọi là nguyên tắc và truyền thống, ha ha, lần này, ta sẽ triệt để đánh nát vinh quang của ngươi... Nhanh—ra—ngoài— cho—ta!"
Theo với mấy từ gầm thét sau cùng.
Oanh.
Nham tương ngưng kết phía dưới, ầm vang bạo liệt.
Một đạo chùm sáng màu vàng, bay vút lên trời cao trăm mét.
Sau đó chậm rãi rơi xuống.
Hóa thành một thân ảnh cao lớn uy mãnh.
Kim quang chói mắt dần dần tán đi.
Thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt oai hùng cương dương hiển hiện.
Là Phan Đa Tình.
Chỉ là trạng thái của hắn lúc này có chút quỷ dị.
Vốn dĩ là làn da của nhân loại, lúc này như thể từng mảnh ngư lân tinh tế dày đặc, tản mát ra quang trạch kim loại nhàn nhạt lạnh lẽo, ngay cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ.
Vảy lân màu vàng có chút run run, không ngừng lặp đi lặp lại xoay chuyển điều chỉnh, giọng nói của hắn giống như côn trùng khẽ chấn động cánh chim.
Giáp vàng vảy bạc chói vầng kiêu.
Tạo hình như vậy, tràn đầy mỹ cảm quỷ dị.
"Đại Nhật kim lân thân."
Phan Đa Tình giang đôi tay ra, nhìn thân thể của mình, đôi mắt màu đỏ sẫm dần dần khôi phục như thường, nhìn về phía Ban Ân, nói: "Ta cảm thấy... Thành công rồi." Ban Ân một câu không nói, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trảm đao cấp bậc thứ thần khí, giơ tay một đao liền chém về phía cổ của Phan Đa Tình.
Đinh.
Kim tinh văng khắp nơi.
Ánh lửa bốc lên loạn xạ.
Cái cổ của Phan Đa Tình không bị thương chút nào cả.
Còn trường đao thứ thần khí trong tay Ban Ân, lưỡi đao đã quăn xoắn như tờ giấy.
Ban Ân tiện tay vứt bỏ trường đao, liên tục đổi những vật khác như kiếm, thương, côn, phủ, chiến mâu, đại kích, câu, xoa, cự chùy, lần lượt dốc toàn lực công kích vào chỗ ngực, bụng, đầu lâu, hạ bộ, chân cùng với cột sống của Phan Đa Tình...
Trong một mảnh hoả tinh bắn tung tóe, Phan Đa Tình sừng sững bất động.
Còn những thứ thần khí này, thậm chí bao gồm một thanh thần khí trường kiếm chân chính, toàn bộ đều gãy hoặc nát, không một ngoại lệ, tất cả đều tổn hại sụp đổ.
Trên người của Phan Đa Tình lại không lưu lại một chút vết tích nào cả.
"Thành công rồi."
Ban Ân vứt bỏ cự chuỳ đã lõm xuống hình đầu người trong tay, ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha ha ha, Đại Nhật Kim Lân Thân mạnh nhất đã thành rồi, bây giờ nhục thân của ngươi, có thể coi là cái khiên mạnh nhất Thần giới, không có ai, cũng không có binh khí nào có thể công phá kim lân phòng ngự của ngươi...quán quân chung kết của giải đấu Thần Tuyển, đã là vật trong túi của ngươi rồi."