Sách được làm bởi Nhân
z, vipTruyenGG.com
--------------------------------------
Vù!
Lão quản gia đã biến mất rồi.
"Ta thật ngốc, thật sự. Ta chỉ biết trên trái đất sẽ có lừa gạt viễn thông, không biết rằng trên thế giới này cũng có, ta không nên đi đến thần điện gì cả..."
Tường Lâm Tẩu đang online.
Số tiền khổng lồ 4.000 tiền vàng lúc này đã không còn nữa.
Cảm giác an toàn của Lâm Bắc Thần cũng ngay lập tức bị đánh vỡ tan tành. 110 tiền vàng còn lại này, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với 22 ngày pin. Lại phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.
Hắn sững sờ ngồi trên ghế.
Thời gian dần trôi.
Lạch cạch.
Một con cá chép cũng không biết phát điên cái gì đã từ hồ nước bên cạnh nhảy ra, rơi xuống bên bờ, sau đó vô cùng hoảng sợ bật dậy.
Nhưng khí vận của nó không tốt. Nó càng bật càng cách xa hồ nước.
Dần dần, con cá chép này toàn thân đều dính đầy bùn đất, không còn sức lực, miệng khép lại, sắp chết đi.
"Ôi, ta giống như con cá ngu ngốc này. Từ trái đất đến một thế giới xa lạ, không ngừng bật dậy, cho rằng mình có thể quay về, nhưng kết quả... thật là mệnh khổ mà.”
Lâm Bắc Thần than thân trách phận.
Hắn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy và đi đến bên cạnh con cá chép.
"Cá ngốc ơi là cá ngốc, ngươi nói xem ngươi vô cớ nhảy lên bờ làm gì hả?"
Lâm Bắc Thần nói xong, giơ tay bắt lấy con cá chép đã sắp chết ném nó xuống hồ.
Nhưng con cá chép dường như đã chết, ở trong nước cũng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không nhúc nhích.
"Nhanh như vậy đã chết rồi à?"
Lâm Bắc Thần lại vớt nó ra, cau mày nói: "Chẳng lẽ là cơ thể mất nước quá nghiêm trọng, cho nên mới ngất đi? Bỏ đi, làm chuyện tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, dù sao ta cũng là Huyền khí hệ thuỷ, biết đâu truyền cho ngươi một chút Huyền khí có thể cứu sống ngươi?"
Huyền khí hệ thuỷ có phải được dùng như vậy hay không, Lâm Bắc Thần cũng không rõ.
Còn nước còn tát đi.
Hắn vận tụ Huyền khí, một luồng ánh sáng màu xanh thẳm xuất hiện trong lòng bàn tay phải của hắn.
Ngay sau đó, một chuyện không thể nào tin nổi đã xảy ra.
Quang mang Huyền khí hệ Thủy màu xanh da trời của Lâm Bắc Thần trong nháy mắt liền bao phủ khắp người con cá chép, khi hắn nhìn lại thì thấy con cá chép vốn đã sắp chết đến nơi đột nhiên mở to hai mắt, sau đó với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân mình của nó đang bắt đầu trở nên trơn trượt, mọng nước.
Hả?
Lâm Bắc Thần cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, con cá chép vốn đang sắp chết đến nơi này, bỗng nhiên lại hoàn toàn khôi phục sức sống như cũ, tiếp đó nó vẫy đuôi một cái thật mạnh, trực tiếp từ trong tay Lâm Bắc Thần nhảy thẳng xuống ao.
Ô hay?
Con cá này lại dám giả chết à?
Lâm Bắc Thần nhất thời phát hỏa.
Nữ thần lừa gạt ta thì cũng thôi đi, đến một con cá như ngươi cũng dám giả chết lừa
gạt ta?
Bạn học Lâm trong tình trạng cực kỳ phẫn nộ, liền không nói không rằng nhảy vào
trong ao, trực tiếp đem con cá chép vừa mới thoát được kia bắt lại một lần nữa
"Con cá ngu xuẩn này, ngươi sẽ vì hành động của mình mà phải trả giá bằng cả mạng sống."
Hắn gầm lên giận dữ.
Khoảng chừng một nén nhang sau đó.
Quản gia Vương Trung vốn đang mặt mày ủ rũ chờ đợi bên ngoài Trúc viện đột nhiên ngửi thấy từ trong viện truyền ra một mùi thịt nướng kỳ dị.
"Đã bắt đầu ăn rồi sao? Xem ra tâm trạng của thiếu gia đã không còn tệ nữa rồi.”
Ông ta lén lén lút lút đi vào trong viện.
Vừa mới tới nơi thì đã thấy Lâm Bắc Thần đang ngồi nhóm lửa bên cạnh ao để nướng cá.
"Ối, thiếu gia, con cá này..."
Lão quản gia cảm thấy hình như con cá này nhìn có chút quen mắt thì phải?
"Ồ, con cá này tội ác tày trời, ta đang trừng phạt nó."
Lâm Bắc Thần xé tiếp một miếng thịt cá cho vào miệng nhai, cảm nhận hương vị của nó đúng là không tệ, quả thật rất ngon, thế là lại nói tiếp : "Vừa rồi nó không biết trời cao đất dày dám trêu chọc ta, vì vậy bổn thiếu gia đã quyết định, không những phải đem nướng nó để trừng phạt mà còn phải tru di cửu tộc nó mới được..."
Ánh mắt của bạn học Lâm liếc nhẹ về phía những con cá còn lại trong ao.
Bọn chúng chắc hẳn là cùng tộc với nhau rồi.
Vừa hay có thể ăn chung luôn.
Lão quản gia vừa nghe thấy vậy liền lập tức mặt mày hớn hở nói: "Thiếu gia nếu đã muốn ăn cá nướng, vậy thì cứ để ta tới nướng cho ... He he, những con cá chép vảy rồng này mặc dù một con có giá trị tới một tiền vàng, nhưng chỉ cần thiếu gia muốn ăn thì ta liền toàn bộ..."
Lâm Bắc Thần sửng sốt.
"Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì?"
Hắn nhìn con cá nướng đang ăn dở trên tay mình rồi hỏi.
"Ta nói chỉ cần thiếu gia người muốn ăn thì ta có thể toàn bộ..."
"Không phải câu này, là câu trước đó ."
"Hả? À, những con cá chép vảy rồng này mỗi con có giá trị một tiền vàng.”
“Cái đồ chó má nhà ngươi lại có thể tiêu xài hoang phí như vậy, tại sao mua cá đắt tiền chỉ để thả vào hồ chứ? Thiếu gia ta là người phô trương hoang phí như thế từ bao giờ vậy hả? Bây giờ, lập tức ngay và luôn đem toàn bộ số cá này vớt ra sau đó đem bán đi, tiền vàng thu được thì nộp lại cho thiếu gia ta, thiếu một đồng thôi là ta phế ngũ chi của ngươi. ”
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, nhanh đi làm đi, bán thiếu một con thiếu gia ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Vương quản gia nghe vậy thì sợ chết khiếp, lập tức xắn tay áo lên đi vớt cá.
Lâm Bắc Thần nhìn con cá đã được nướng chín trong tay mình, thoáng do dự một chút sau đó lại tiếp tục ăn.
Ăn được một nửa, hắn đột nhiên nhận ra được một vấn đề.
"Không đúng, vẫn còn có một khả năng nữa, đó là con cá này lúc ấy thật sự là đã sắp chết rồi, nhưng khi ta sử dụng Huyền khí hệ thuỷ thì lại gián tiếp cứu sống nó?"