Giọng nói còn chưa dứt.
Phốc!
Một Ưng vĩ tiểu tiễn trực tiếp bắn vào miệng hắn, xuyên thẳng qua gáy.
Hắn che miệng, trong miệng máu tươi ồ ạt chảy ra, không nói ra được lời nào, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, thân thể lắc lư rồi ngã phịch xuống đất.
Võ giả có sức sống mãnh liệt, nhất thời không thể chết được, hắn rên rỉ thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
"Chết tiệt."
Chu Thành sau khi kinh ngạc liền tức giận rút kiếm ra, hét lớn: "Thương thế của hắn còn chưa lành, đã là nỏ mạnh hết đà. Các huynh đệ, đừng sợ, chúng ta cùng lên."
Trong tiếng hò hét, các mạo hiểm giả lần lượt rút kiếm ra, hung thần ác nghiệt vây đến.
"Tiểu Cơ, tải xuống Đa Lan Kiếm." Lâm Bắc Thần âm thầm ra lệnh.
Vi quang loé lên.
Đa Lan Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
"Giết."
Tiếng chim vỗ cánh vang lên.
Thân hình của Lâm Bắc Thần bước đi nhanh chóng, một kiếm chém ra, đã xông tới trước mặt một mạo hiểm giả dẫn đầu, chém bay cả người lẫn kiếm, máu tươi điên cuồng bắn tung toé giữa không trung, rơi xuống ngoài mười mét, cơ thể co giật.
Xoẹt!
Một kiếm lại lần nữa được chém ra.
Hai mạo hiểm giả khác ngay lập tức lại bị chém bay.
Khung cảnh này quả thực giống như một đại lực sĩ cầm rìu Khai Sơn điên cuồng chém vào rơm rạ.
Lâm Bắc Thần thi triển ra Kiếm thuật cơ bản.
Nhưng trước mặt Đa Lan Kiếm, căn bản không có kẻ địch nào có thể đỡ nổi một đòn.
"Aaaa......"
"Phốc!"
Trong tiếng la hét thất thanh, từng mạo hiểm giả đều bị chém bay trên mặt đất.
Chu Thành vừa nhìn thấy đã sợ hãi đến mất hồn bay phách lạc.
Có chỗ nào là trọng thương vẫn chưa lành chứ?
Rõ ràng là mãnh hổ xuống núi.
Hắn vừa rồi chỉ đứng nhìn mà không lao tới, lúc này khi thấy tình hình không ổn, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của đồng bọn.
Nhưng Lâm Bắc Thần sẽ cho phép hắn chạy trốn ư?
Thân pháp Vân Trung Phi Vũ được thi triển ra, hắn nhảy vọt lên vài cái, bay qua khoảng cách 20 mét, liền đáp xuống trước mặt Chu Thành, không đợi đối phương mở miệng, trực tiếp trở tay cho một bạt tai, Chu Thành bị tát xoay người tự do 3600 độ trong không trung sau đó lộn nhào, bay ra ngoài rơi xuống trước mặt Nhạc Hồng Hương.
Các mạo hiểm giả khác ở xung quanh nhìn thấy cảnh này, cũng không còn tinh thần chiến đấu gì nữa, lập tức bỏ chạy theo các hướng khác nhau.
Nhưng Lâm Bắc Thần liên tiếp giơ tay. Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tụ tiễn liên tục bắn ra.
"Aaaaa......"
"Chân của ta......"
Trong tiếng la hét thảm thiết, tất cả mạo hiểm giả đều bị trúng mũi tên vào chân, gục xuống đất.
Lâm Bắc Thần quay người lại.
Hắn nhấc Chu Thành đang ngất xỉu lên, trở tay cho bốn cái tát, răng bay lung tung, nói: "Nói, rốt cuộc là ai âm mưu tính toán bọn ta?”
Chu Thành chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như bị một cây búa vung bốn cái từ trái qua phải, đầu vang lên tiếng ong ong, trước mắt sao vàng hiện ra loạn xạ, máu tươi từ trong mũi miệng điên cuồng chảy ra, giống như linh hồn bị tát cho xuất khiếu.
"Tha ... tha mạng, thiếu hiệp." Hắn mở miệng thều thào rên rỉ.
"Trả lời câu hỏi của ta."
Lâm Bắc Thần với giọng nói sắc bén.
"Là Lôi minh chủ, Lôi minh chủ hạ lệnh bảo bọn ta đối phó ngươi ..." Chu Thành có dáng vẻ uy vũ, hùng tráng, thực lực cũng không yếu, nhưng thật ra chỉ là một cái gối thêu hoa, một túi rơm mà thôi, bị Lâm Bắc Thần ra tay nặng mấy lần đã sợ hãi đến mức tiểu không kiểm soát, lớn tiếng gào khóc cầu xin thương xót.
Thì ra thế lực bí mật đột kích bờ sông đêm đó chính là liên minh mạo hiểm giả sâu mọt ở trong Bắc Hoang sơn.
Liên minh này có khoảng hơn hai trăm người, tất cả đều là những kẻ liều lĩnh, dựa vào thế núi dốc đứng, môi trường khắc nghiệt mà thực hiện một số thủ đoạn giết người cướp của.
Chỉ là bởi vì làm việc bí hiểm, mỗi lần đều là giết người diệt khẩu, ngay cả phía nhà nước cũng không nắm được đầy đủ chứng cứ, hơn nữa thế lực này cũng không hề yếu, trong liên minh còn có mấy cường giả cảnh giới võ sư, thêm với địa thế hiểm yếu, chạy trốn tán loạn khó bắt...
Nói tóm lại, có rất nhiều nguyên nhân, cho nên từ trước đến nay Vân Mộng Vệ vẫn chưa thể tiêu diệt được toàn bộ bọn họ.
"Họ Lôi kia tại sao phải tính kế bọn ta?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Chu Thành nói trắng ra, biết gì nói nấy: "Cái này ... ta không biết, chỉ mơ hồ nghe người ta nói có khách hàng bí mật trả một cái giá rất lớn, liên hệ với Nhị minh chủ, muốn nhân cơ hội này để trừ khử các ngươi, Lục minh chủ mới gia nhập liên minh cũng căm thù ngươi đến tận xương tuỷ, ăn nhịp với nhau, thế là đã thiết lập kế hoạch."
Ta có nhiều kẻ thù như vậy ư?
Lâm Bắc Thần trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiền thân trước đây đã làm xằng làm bậy ở Vân Mộng thành, bức người lương thiện làm kỹ nữ, ép người nào đó vào Bắc Hoang sơn, gây thù chuốc oán, khiến người ta ghi hận trong lòng?
"Lục minh chủ của các ngươi là ai?" Hắn hỏi: "Hắn có thù oán gì với ta?"
Chu Thành nói: "Lục minh chủ là đoàn trưởng của Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm, bởi vì ngươi đã giết chết nghĩa tử của hắn, Thẩm Phi, còn tung tin đồn nhảm rằng hắn có liên quan đến thiên ngoại tà ma, khiến cho phía quan chức của Vân Mộng Vệ tiêu diệt Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm. Hắn cho rằng tất cả đều là do ngươi mà ra, cho nên hận ngươi đến tận xương tủy."
Hả?
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ ra ở vòng dự tuyển, anh chàng tên Thẩm Phi kia quả thực là đại diện của Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm.
Chỉ là tên đó tự mình nhập ma, có liên quan gì đến ta chứ?
Đồ chó má này, thực sự đáng chết.