Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Diệt Cả Đoàn

Chương 236: Diệt cả đoàn

Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, muốn chửi nó thì phải chửi má nó trước.

Bắt được Ngũ minh chủ rồi thì đám lâu la còn lại đương nhiên chẳng đáng nhắc tới.

Nam nhân thấy không ổn, lớn tiếng quát to: “Mau, ngăn hắn lại...” Nói xong xoay người muốn chạy trốn.

Dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới võ sĩ cấp hai, trúng Thiên Hương Tam Tiếu Tán, miễn cưỡng còn có thể di chuyển, nhưng tốc độ không bằng trước nữa.

Thân pháp của Lâm Bắc Thần cực nhanh, nháy mắt đã gần tới, một kiếm xuyên thủng ngực của nam nhân tóc đen.

Sinh tử tồn vong đến cực điểm, tên này kêu lên một cách kỳ quái, sau đó lăn qua một bên, kiếm quang lướt trúng cánh tay trái.

“Đừng giết ta, đừng giết ta...” Hắn bò trên mặt đất, khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem.

Trong lòng Lâm Bắc Thần không có một chút thương hại, hắn tiến lên đâm liên tục mấy nhát, cuối cùng một kiếm đâm vào giữa lưng, xuyên qua cơ thể.

“A...”

Nam nhân tóc đen hét lên, khuôn mặt đầy phẫn uất, phản kích trước khi chết, đấm vào ngực Lâm Bắc Thần một cái.

Răng rắc.

Tiếng gãy xương ngực vang lên.

Dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới võ sư cấp hai, tuy đã trúng Thiên Hương Tam Tiếu Tán, nhưng dưới sự uy hiếp của tử thần thì uy lực của những đòn chí mạng vẫn vô cùng kinh người, ngay cả kiếm cốt của Lâm Bắc Thần cũng bị đánh gãy.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Lâm Bắc Thần giơ tay ném cho mình mấy cái Thuỷ Hoàn, liên tục chữa lành vết thương, cả người toả ra màu xanh lam, xương cốt lành lại.

Hắn trực tiếp đạp lên lưng nam nhân tóc đen, hét lớn: “Nhân danh mặt trăng phán xét ngươi... Xử chết...”

Một kiếm Đa Lan chặt rớt đầu Ngũ minh chủ.

Lúc Lâm Bắc Thần ở trái đất đã xem nhiều bộ phim truyền hình khác nhau, thường thấy nhân vật chính đánh bại kẻ phản diện, tưởng rằng kẻ đó đã chết, kết quả lại bị tên phản diện mạng còn dai hơn gián đánh lén... Loại kịch bản này, vị trí của nhân vật chính và phản diện thay đổi cho nhau, kịch bản tương tự cũng thường xuyên có.

Vào lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu sau này hắn trở thành một hiệp sĩ và chiến đấu với những người khác, sau khi đánh bại, hắn nhất định phải đánh thêm một kiếm nữa, ít nhất phải đâm vào tim, hoặc là chặt đầu, đảm bảo rằng kẻ thù thực sự đã chết.

“Không được rồi, Ngũ minh chủ bị giết rồi.”

“Hắn giết Ngũ minh chủ rồi, mọi người tập hợp lại giết chết hắn.”

Cảnh tượng này khiến đám mạo hiểm giả sâu mọt bùng nổ, la hét: “Giết.”

Hắn như Diêm La tử thần, xoay người lao vào đám đông, bất cứ nơi nào đi qua, máu tươi đều bắn tung tóe.

Chỉ trong nháy mắt, hơn chục tên mạo hiểm giả ngã xuống.

Những mạo hiểm giả cấp lâu la bình thường này chẳng qua tu vi chỉ đến cảnh giới võ sĩ, cao nhất không vượt quá cảnh giới võ sĩ cấp chín, trước mặt Lâm Bắc Thần, bọn họ giống như rau già, không thể chịu nổi một kích, dường như chính là một người một kiếm đã chết.

“Bao vây giết chết hắn.” Có người hô to.

Vù vù vù!

Từng ám khí bay về phía Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần thi triển Chư Thuỷ Kiếm Pháp, nhất chiêu Thuỷ Mạn Chư Thiên, tạo nên một bức tường kiếm, đánh bay tất cả ám khí.

Đồng thời thân hình loé ra, song chưởng nháy mắt giơ lên, từng ám tiễn vù vù bay ra, giết chết tất cả những tên mạo hiểm giả phóng ám khí.

Cách một lúc lại cho bản thân hai ngụm Thuỷ Hoàn, để phục hồi sức lực. Rất nhanh, đám mạo hiểm giả sâu mọt đều tan tác.

“Mau, mau đi mời các vị minh chủ.”

“Tên tạp chủng này quá lợi hại..”

Một đám ô hợp xoay người chạy tán loạn, nhưng còn chưa chạy đến cửa thạch viện thì tất cả đều ngã xuống.

Hóa ra khi Lâm Bắc Thần tiến vào thạch viện, đã âm thầm bố trí độc dược và thuốc mê ở nhiều lối thoát hiểm cùng các tường đá, một khi mười mấy tên mạo hiểm giả này bị nhiễm chất độc và hít phải thuốc mê, chúng sẽ bất ngờ ngã xuống.

Trong khoảnh khắc này, trong thạch viện khổng lồ, ngoại trừ Lâm Bắc thần, Vũ Hồng cùng cậu bé kia, những người khác đều nằm trên mặt đất.

Vũ Hồng khó tin nhìn Lâm Bắc Thần.

Đây là người gì vậy? Thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn cùng mạnh mẽ.

“Cảm tạ ân cứu mạng của các hạ, cũng xin hãy để lại tên, tại hạ là Vũ Hồng của Hoả Sắc Vi, nếu có thể sống sót rời khỏi chỗ ma quái này, nhất định sẽ báo đáp ân tình lớn lao của các hạ.” Vũ Hồng chắp tay nói.

Lâm Bắc Thần xoay người, phất tay, ném qua một cái Thuỷ Hoàn.

Vũ Hồng ngẩn ra, trên mặt lộ ra một vẻ ngại ngùng cực kì hiếm thấy.

Sau đó vẻ mặt càng trở nên khiếp sợ, bởi vì nàng phát hiện, vết thương trên người mình, sau khi vầng hào quang màu xanh này đặt trên đỉnh đầu đã nhanh chóng lành lại, sự mệt mỏi giống như thuỷ triều mà rút đi, sức lực cũng khôi phục bảy tám phần.

“Ngươi là thầy tế của Thần Điện?” Vũ Hồng theo bản năng hỏi.

Bởi vì chỉ có những thầy tế thờ phụng thần minh, được thần minh chấp thuận và sở hữu sức mạnh trị thương mới có thể chữa lành vết thương nhanh chóng như vậy.

Lâm Bắc Thần nhấc mũ áo lên, nói: “Thiếu niên đẹp trai như ta mà Vũ Hồng tỷ tỷ quên nhanh vậy sao?”

Vũ Hồng vừa nhìn một cái, hoàn toàn sững sờ.

Cả người nàng run rẩy, cũng mang theo sự vui mừng nói: “Là... Là ngươi, ngươi không phải...”

Nếu mà Lâm Bắc Thần không tự luyến nói mấy lời đó thì Vũ Hồng đương nhiên sẽ không nhận ra hắn.

Ngày đó Lâm Bắc Thần trượng nghĩa ra tay cứu viện, từng mang lại hy vọng cho Hoả Sắc Vi, nhưng đúng lúc đó xảy ra biến cố, hắn bị Tiểu Linh đâm một kiếm trước ngực, cảnh tượng chết thảm tại chỗ đó bọn tỷ muội Hoả Sắc Vi đều chứng kiến, cũng bởi vậy mà nàng rơi vào trạng thái tự trách bản thân sâu sắc.

Lúc này nhìn thấy Lâm Bắc Thần vẫn còn sống, làm sao mà không vui được chứ?

Lâm Bắc Thần khi nhìn thấy biểu cảm của nàng thì càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình, đó là việc của Tiểu Linh đều đúng với những gì Chu Thành đã nói.

Các nữ kiếm sĩ trong Hoả Sắc Vi đều đã bị che mắt, mặc dù kết luận này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng chắc chắn sau lưng có một số chuyện gì đó.

“Ta bị Tử Thần phái đến thế giới này thì sao mà dễ dàng chết được?” Lâm Bắc Thần nói.

Bình Luận (0)
Comment