Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257: Luyện Chân

Chương 257: Luyện chân

Biệt viện tên là ‘Tế Sinh Viên’, trong vườn có trồng một cây táo và có một con suối linh thiêng (linh tuyền).

Người ta đồn rằng, trên cây táo có thần táo, ba năm chín một lần, quả táo to bằng nắm tay, ăn vào có thể chữa được bách bệnh.

Sở dĩ cây táo này có sức mạnh thần kỳ như vậy là bởi con suối linh thiêng bên cạnh đến từ Thần giới và ẩn chứa thần lực của Kiếm Chi Chủ Quân, ngày ngày tưới nhuần cho cây táo mới khiến cho cây táo này thông linh.

Nước của linh tuyền kết hợp với bí thuật của thầy tế ở thần điện, có thể chữa lành vết thương cho võ giả.

Tên của biệt viện này là Tế Sinh Viên, có nghĩa là cứu tế chúng sinh.

Nếu như võ giả trong thành bị trọng thương, kim sang dược thông thường và thầy thuốc phải bó tay chịu trói, thì đến thần điện mời thầy tế ra tay chữa trị, hiệu quả rất tốt.

Đương nhiên, không phải là điều trị miễn phí.

Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân khác với rất nhiều thần linh của tông giáo tín ngưỡng khác trên thế giới này, nó mang khí tức thế tục hơn chứ không phải là hoàn toàn cao cao tại thượng, chẳng hạn như thu phí tham quan tại địa điểm Bạt Kiếm Nhai, thu phí chữa bệnh tại Tế Sinh Viên...

Thậm chí ngay cả thầy tế của thần điện cũng được chia thành chuyên chức và kiêm chức.

Hơn nữa còn cho phép nữ tế tư của thần điện kết hôn.

Chỉ là một khi kết hôn, thì phải rút ra khỏi thần điện và quay trở lại thế tục.

Tóm lại rất kỳ lạ.

Có thể nói, thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân là một cỗ đất đá trôi trong hệ thống tín ngưỡng của các đại thần linh trên đại lục rộng lớn Đông Đạo Chân Châu.

Dưới sự dẫn dắt của thấy tế trực ban Dạ Vị Ương, hai người Lâm Bắc Thần đá đến được hậu viện.

Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng sột soạt trong không khí.

Chỉ nhìn thấy Sở Ngân thân mặc đồng phục kiếm sĩ màu xanh nhạt, đang nhảy nhót di chuyển dưới gốc cây táo, thi triển thối pháp, tuy rằng không có đôi tay cân bằng, nhưng thân hình cũng khá linh động.

Hàn Bất Phụ và Phan Nguy Mẫn đứng ở một bên, lớn tiếng khen ‘hay’. Không thấy Bạch Khâm Vân.

Lâm Bắc Thần sững sờ.

Khung cảnh này không giống như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn dĩ cho rằng Sở Ngân bị thương nặng như vậy, lúc này e là đang nằm sống dở chết dở trên giường bệnh, chống chọi với bệnh tật, thậm chí hắn còn nghĩ đến cảnh chủ nhiệm Sở kìm nén đau đớn, trêu chọc tế tư tỷ tỷ....

Nhưng không ngờ rằng lão già này lại đang luyện chân.

"Này, hai người các ngươi đến rồi à?"

Thân hình của Sở Ngân ngã xuống đất, hơi loạng choạng, ổn định lại dáng người, nhìn thấy Nhạc Hồng Hương liền mỉm cười gật đầu, đến khi ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, đột nhiên hung hăng nói: "Tiểu tử trò lại trốn học à?"

Lâm Bắc Thần: "..."

Nhìn thấy ân nhân cứu mạng, có thể có thái độ tốt hơn chút không?

"Ta quay về sẽ học bù sau."

Hắn không muốn làm Sở Ngân tức giận, liền ngoan ngoãn nói.

Đừng thấy biểu hiện của Sở Ngân lúc này trông có vẻ giống như người không có chuyện gì cả, tâm thái rất tốt, lỡ như là đang giả vờ mạnh mẽ, nhưng trên thực tế trong lòng lại vô cùng yếu đuối.

Loại cốt truyện này đã từng xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình trên trái đất trước đây.

Cho nên tạm thời vẫn là không nên chọc tức ông ta. "Hả?"

Sở Ngân kinh ngạc nói: "Bây giờ trò lại có thể trở nên nghe lời như vậy sao?"

Lâm Bắc Thần nói: "Ta trước giờ luôn là một học viên ngoan ngoãn, chăm chú nghe giảng bài, ngày ngày đều hướng về một học viên gương mẫu."

"Ta tin cái đầu quỷ của trò chắc.”

Hai tay áo của Sở Ngân phất phơ trong gió, nói: "Nhưng mà, coi như tiểu tử trò thức thời, biết nghe lời rồi, cũng chỉ là mấy ngày này nữa thôi, sau này, ta không quản được trò nữa."

Lâm Bắc Thần liền nghe thấy có điều gì khác trong lời này, hỏi: "Tại sao chứ? Không lẽ thương thế của ông không cứu được sao?”

Sở Ngân tức giận vung hai tay áo lên, định đánh Lâm Bắc Thần, nói: "Trò mới không cứu được á, lão tử còn sống chạy nhảy lung tung ở đây."

Hàn Bất Phụ vội vàng nói: "Chủ nhiệm Sở sắp từ chức chủ nhiệm khối của học viện rồi.”

Vị thiên tài đệ nhất năm ba của học viện Số 3, vốn dĩ thương thế cũng không quá nghiêm trọng, sau khi được các thầy tế chữa trị, hắn đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt ra, Huyền khí trong cơ thể không những không suy yếu, mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn một chút.

Sở Ngân gật đầu nói: "Đôi tay của ta đã bị phế bỏ, ta đã không còn tư cách làm chủ nhiệm khối nữa, không thể ngồi không ăn bám được. Huống hồ, ta cũng cần có thời gian để dưỡng thương, đồng thời tu luyện thối công, không còn thích hợp để quản lý các công việc của trường."

Nếu như chỉ là lý do đầu tiên, Lâm Bắc Thần có lẽ sẽ thuyết phục ông ta một chút. Nhưng ngay khi lý do thứ hai vừa đưa ra, Lâm Bắc Thần đành phải im lặng. "Tham kiến chủ nhiệm Phan."

Lâm Bắc Thần hành lễ với Phan Nguy Mẫn.

Người sau thân vẫn đang quấn băng, mơ hồ còn có vết máu, điều này đủ để thấy vết thương trong trận chiến ngày hôm đó nghiêm trọng đến mức nào. May mắn thay, không dẫn đến tàn tật hay tử vong. Chỉ cần sau một khoảng thời gian, tự nhiên có thể bình phục mà không để lại di chứng gì.

Phan Nguy Mẫn với vẻ mặt khen ngợi nói: "Bạn học Lâm, lần này trò đã cố gắng xoay chuyển tình thế, còn chém đầu bọn trộm ở trong Bắc Hoang sơn, đã giành được vinh quang cực lớn cho học viện Số 3 ta. Năm sau, danh ngạch tham gia vòng dự tuyển cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá của trường ta ít nhất có thể tăng lên 5, tất cả giáo viên và học viên trong trường đều phải cảm ơn trò."

Bình Luận (0)
Comment