Hàn Bất Phụ gật đầu đồng ý.
Lâm Bắc Thần nói: "Đúng rồi, hôm đó ngươi và Tiểu Bạch làm thế nào mà thoát ra được vậy?”
Khuôn mặt của Hàn Bất Phụ nhất thời đen lại.
"Nói ra thật là hổ thẹn."
Hắn rất xấu hổ nói: "Hôm đó là chủ nhiệm Phan đã liều chết chiến đấu, giành lấy cơ hội thoát thân cho ta và Bạch Khâm Vân sư muội. Sau khi rời khỏi bờ sông, hai chúng ta và chủ nhiệm Phan cũng đã tách ra, còn bị đám đạo tặc sâu mọt đó truy sát. Tình thế rất nguy cấp, ta cố gắng hết sức chiến đấu và đã hôn mê, kết quả khi tỉnh lại, Bạch sư muội đã đưa ta đến bên ngoài Vân Mộng thành."
"Ồ?"
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc: "Nói như vậy, là Tiểu Bạch đã cứu ngươi?"
“Chính là như vậy.” Hàn Bất Phụ nói: “Đáng ra người làm học trưởng như ta phải bảo vệ sư muội, kết quả vừa tỉnh lại, không biết sao lại mơ hồ được sư muội cứu mất rồi, hơn nữa Bạch sư muội vì cứu ta, thương thế lúc đó cũng rất nghiêm trọng, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ y phục trắng."
Lâm Bắc Thần dựa vào sau xe ngựa nói: "Ta thực sự ngưỡng mộ ngươi, ngủ một giấc vừa tỉnh lại đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
Hàn Bất Phụ xấu hổ mặt đỏ cả lên.
Nếu như người khác nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận. Nhưng Lâm Bắc Thần... có tư cách nói như vậy.
"Nhưng mà, sau trận chiến ở Bắc Hoang sơn lần này, ta cảm thấy cuối cùng mình đã đột phá được nút thắt. Mấy ngày nữa, ta sẽ lại đến thần điện cầu nguyện và dâng tế phẩm, vận khí tốt thì trước khi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá bắt đầu ta sẽ có thể thức tỉnh Huyền khí, bước vào cảnh giới võ sư.”
Hàn Bất Phụ nói.
Nhạc Hồng Hương nói: "Đây là chuyện tốt. Tới lúc đó, thực lực của học viện Số 3 chúng ta sẽ có thể tiến thêm một bước nữa.”
Sau khi trải qua biến cố ở Bắc Hoang sơn, mối quan hệ giữa mấy người càng trở nên thân thiết hơn, có thể nói là nảy sinh tình hữu nghị, trở thành bằng hữu cũng không phải là quá, nói chuyện với nhau cũng tuỳ ý hơn rất nhiều.”
Lâm Bắc Thần không trực tiếp trở về học viện Số 3. Mà nửa đường xuống xe.
Hắn đi loanh quanh, trước tiên mua vài chum rượu hoa đào của ‘quán trọ Duyệt Lai’, vừa uống vừa đi đến một khu phố thương mại nổi tiếng trong thành.
Trong tay hắn còn có một số ma hạch và lông thú của Hàn Băng Lang, Cụ Phong Sài Cẩu cần phải xử lý.
Đám đạo tặc sâu mọt ở Bắc Hoang sơn đều đã bị hắn quét sạch, không có mấy gậy quấy phân* này, có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian sắp tới sẽ có càng nhiều mạo hiểm giả đổ xô đi săn bắt hơn, tới lúc đó chắc chắn sẽ dẫn đến ma hạch và lông thú bị rớt giá.
(*Gậy quấy phân: ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, khiến người khác chán ghét)
Cho nên hàng trữ trong tay phải nhanh chóng xử lý.
"Ta thực sự là một thiếu niên đẹp trai cơ trí và nắm vững thông thạo các nguyên lý kinh tế chính trị của chủ nghĩa Mác."
Sau khi bán tất cả ma hạch và lông thú với tổng giá trị là 28 tiền vàng trong một cửa hàng có tên là ‘Tứ Thông Thương Hành’, Lâm Bắc Thần không nhịn được thầm khen ngợi bản thân.
Đang định quay về, lại nhìn thấy một cửa hàng binh khí có tên là 'Đầu Sắt' bên cạnh.
"Đầu sắt?"
Lâm Bắc Thần không khỏi bật cười thành tiếng.
Cái tên này, đầu rất cứng.
Hắn bước vào, phát hiện ra mặc dù cửa hàng này nhìn bên ngoài thì trông có vẻ rất bình thường, nhưng không gian bên trong lại rộng đến mức đáng kinh ngạc, từng cái giá binh khí với đủ các loại trường kiếm khác nhau, cũng coi như là có đủ mọi thứ.
Thậm chí còn có ‘Thanh Điểu Kiếm’ của Phạm đại sư lưu hành nhất mùa. Cách bày biện và trang trí trong cửa hàng là loại xa hoa âm điệu thấp.
Vừa nhìn thoáng qua đã biết rằng, chắc chắn là một cửa hàng đồ cũ lâu năm.
Lâm Bắc Thần lúc này mới nhớ ra, trước đó mình đã luôn hứa với lão quản gia Vương Trung là sẽ tặng cho ông ta một Thanh Điểu Kiếm, vẫn chưa thực hiện được, hắn liền gọi người hướng dẫn mua sắm qua, sau khi mặc cả một trận, đã mua một Thanh Điểu Kiếm kiểu mới nhất với giá một tiền vàng.
"Đúng rồi, chỗ các ngươi có thu mua binh khí đã qua sử dụng không?”
Khi thanh toán tiền, Lâm Bắc Thần tiện miệng hỏi.
Người hướng dẫn mua sắm là một Ngự tỷ nóng bỏng 28 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt như hoa đào, từ khi Lâm Bắc Thần vừa bước vào cửa hàng đã luôn nhìn trộm hắn, nghe vậy liền cười rất nhiệt tình nói: "Tất cả những việc kinh doanh liên quan đến vũ khí, bổn tiệm đều làm, công tử có vật khí nào đã qua sử dụng muốn bán ra sao?"
Lâm Bắc Thần lấy Trịnh Y Kiếm và Đa Lan Kiếm bị gãy ra, nói: "Tiểu tỷ tỷ, mời xem, hai thanh kiếm gãy này có giá bao nhiêu?"
Ngự tỷ hướng dẫn mua sắm sáng mắt lên, nói: "Kiếm tốt."
Nàng cầm lấy hai thanh kiếm, cẩn thận quan sát một lúc rồi nói: "Gần như là bảo vật cấp bậc lợi khí, cực kỳ quý hiếm, đáng tiếc đã bị gãy rồi. Chức vị của ta vẫn không đủ tư cách ra giá. Công tử xin đợi một chút, ta sẽ mời chủ quản của chúng ta tới."