Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Lừa Một Vố

Chương 261: Lừa một vố

Lâm Bắc Thần kinh ngạc quay đầu lại.

Lại có thể là Sở Ngân đang sải bước tiến vào trong cửa hàng.

Còn có Phan Nguy Mẫn đi cùng.

Dương Trầm Chu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bước nhanh tới nghênh đón, nói: "Sở đại ca, sớm như vậy đã xuất viện rồi à? Khí sắc không tồi đấy, có vẻ như đã hồi phục rất tốt, còn có chủ nhiệm Phan nữa, nhanh mời vào.”

Sở Ngân lúc này nhìn thấy Lâm Bắc Thần ở trong tiệm, vô cùng kinh ngạc và tức giận nói: "Tiểu tử trò không phải là về trường học bù sao? Sao trò lại đến đây?"

Đường đen xuất hiện trên trán của Lâm Bắc Thần. Không trùng hợp như vậy chứ?

Trốn học lại bị tóm được rồi.

Sau khi làm rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, Sở Ngân rất cạn lời, giải thích với nam nhân vạm vỡ: "Trầm Chu huynh đệ, lai lịch của ba thanh kiếm này tuyệt đối là thanh bạch, nếu như ngươi có hứng thú, cứ việc thu mua."

"Vậy thì tốt quá."

Nam nhân vạm vỡ Dương Trầm Chu cười giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Thế là Ngự tỷ nóng bỏng Lữ Linh Trúc cũng không ngăn cản nữa.

Dù sao thì đã có Sở Ngân bảo đảm.

Hơn nữa ba thanh kiếm đều là lợi khí quý hiếm, thủ pháp đúc rất đáng nghiền ngẫm, trận pháp Huyền Văn bên trong có ý nghĩa tham khảo, vật liệu sử dụng cũng đặc biệt.

Đối với một người say mê đúc kiếm như Dương Trầm Chu mà nói, cho dù ba thanh kiếm đều đã bị gãy, cũng là bảo bối.

Cuối cùng, Lâm Bắc Thần đã bán ba thanh kiếm gãy và có được 100 tiền vàng. Một mức giá rất hợp lý.

Đây cũng được coi là một khoản tiền rất lớn.

Tương đương với một triệu nhân dân tệ.

“Đáng tiếc, nếu như ba thanh kiếm này còn nguyên vẹn, ít nhất có giá 2.000 tiền vàng trở lên.” Dương Trầm Chu tiếc nuối nói.

Lâm Bắc Thần ôm ngực.

Chuyến đi đến Bắc Hoang sơn thực sự là tổn thất lớn.

"Đúng rồi, Bắc Thần, vị bằng hữu mà ta muốn tìm để chế tạo 'Thiên Mã Lưu Linh Tí' chính là Dương Trầm Chu." Sở Ngân thử hỏi: "Hắn là một bậc thầy về đúc kim luyện khí, có kế tục phi phàm, trò có muốn ở lại không? Lắng nghe thử ý kiến của hắn về tập tranh.”

Lâm Bắc Thần vội vàng nói: "Không cần, không cần, ta không có hứng thú." Nói xong, hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Sở huynh có vẻ như rất xem trọng thiếu niên này.”

Dương Trầm Chu trầm ngâm nói.

Sở Ngân nói: "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng... Lâm Bắc Thần này hiện tại là thiên tài đệ nhất của học viện Số 3 ta. Nói khoa trương một chút, hắn cũng xứng đáng với cái danh thiên tài đệ nhất Vân Mộng thành.”

Dương Trầm Chu và Lữ Linh Trúc hai người nhìn nhau.

Bọn họ nhớ lại những lời mà thiếu niên đã nói trước đó.

Phan Nguy Mẫn cũng nói: "Đúng vậy, một năm trước, khi Chiến Thiên Hầu đưa hắn đến học viện Số 3, tất cả các phương đều từ chối, ngay cả ta cũng cố gắng hết sức phản đối, không ngờ rằng đến ngày hôm nay, việc phục hưng vinh quang của học viện Số 3, lại gắn liền với tiểu tử này... tất cả những gì mà hắn đã làm, nói một câu thiên tài đệ nhất Vân Mộng thành cũng không quá chút nào.”

Lúc này ngay cả Lữ Linh Trúc cũng không nhịn được, tò mò hỏi: "Hai vị đại ca, thiếu niên này, rốt cuộc đã làm được chuyện gì vậy?”

Những gì đã xảy ra ở Bắc Hoang sơn vẫn còn ở trạng thái bị phía nhà nước phong tỏa tin tức.

Đặc biệt là về vai trò kinh hoàng thoát tục của Lâm Bắc Thần, càng được giữ bí mật tuyệt đối.

Hai người Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn cũng không tiện nói thêm. "Sau này đệ muội ngươi sẽ biết thôi.”

Sở Ngân cười nói.

Lữ Linh Trúc xấu hổ.

Nàng vì Dương Trầm Chu mà rời khỏi Tân Tân Lĩnh, đi đến Vân Mộng thành- một tiểu thành hẻo lánh ở Hải An, tâm tư này có thể nói là người có con mắt tinh đời đều biết.

Chỉ là vì cha của Dương Trầm Chu qua đời chưa đầy một năm, đang ở trong thời gian tận hiếu, cho nên hai người chưa thành hôn, vì vậy vẫn chưa được coi là phu thê, bị Sở Ngân trêu chọc như vậy, không khỏi đỏ mặt.

"Vừa rồi Sở huynh nói muốn để ta xem cái gì vậy?"

Dương Trầm Chu chuyển chủ đề.

Sở Ngân lấy tập tranh Thiên Mã Lưu Tinh Tí ra, nói: "Dương huynh đệ, ngươi xem thử cái này đi."

"Đây là......"

Dương Trầm Chu nhận lấy, chăm chú đọc, đột nhiên cả người đều mê muội.

Trong thời gian ròng rã một nén nhang, hắn giống như tượng đá, đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động gì, mắt nhìn chằm chằm vào tập tranh.

Một lúc lâu sau, hắn mới giống như tỉnh lại từ trong giấc mơ.

"Sở huynh, cái này ...từ đâu mà có vậy?"

Sở Ngân suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm nói: "Là Lâm Bắc Thần tìm được giao cho ta, muốn giải quyết cánh tay cụt này của ta. Dương huynh, ngươi có xuất thân danh môn, luyện kim và đúc khí có thể gọi là vô song, có thể tạo một đôi Thiên Mã Tinh Tí giống như trong tập tranh chỉ ra hay không?"

Dương Trầm Chu đọc lại tập tranh một lần nữa, vẻ hưng phấn trên gương mặt mặt dần dần khống chế lại.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng điệu chắc chắn: "Chỉ cần tìm được đủ vật liệu để đúc, một trăm phần trăm là có thể. Cánh tay kim loại được mô tả trong tập tranh này có chức năng nghe mà rợn cả người, nhưng kỹ thuật luyện chế và vật liệu cần thiết cũng không khó lắm, ta có thể làm được."

Nói xong, Dương Trầm Chu cảm khái một câu, nói: "Sở huynh, học viên này của huynh, đã giúp huynh một chuyện lớn rồi, cũng không uổng công huynh ở Bắc Hoang sơn không tiếc gãy tay, cũng phải liều chết chiến đấu cứu hắn một mạng.”

Sở Ngân lại lắc đầu.

Mình mới là người được cứu.

"Đúng rồi, chuyện tập tranh đến từ chỗ Lâm Bắc Thần này, vẫn hy vọng Trầm Chu huynh đệ sẽ giữ bí mật."

Sở Ngân dặn dò một câu.

Dương Trầm Chu nói: "Ta tránh được... ờ, nói ra thì ba nguyên liệu quý hiếm chủ yếu để luyện chế Thiên Mã Lưu Tinh Tí, chúng ta hình như đã có rồi.”

Hắn lấy ra ba thanh kiếm gãy vừa mới mua, nói: "Trong ba thanh kiếm này lần lượt có nhu kim, chấn kim, hắc kim, hơn nữa hàm lượng không thấp, giá trị không chỉ 500 tiền vàng, chỉ cần lấy ra, về cơ bản đủ để tạo ra một đôi tay... "

Sở Ngân sững sờ: "500 tiền vàng? Vừa rồi ngươi mua lại của Lâm Bắc Thần, chỉ đưa ra giá 100..."

Dương Trầm Chu cười tủm tỉm, nói: "Lúc đó, ta còn tưởng rằng thiếu niên này còn là một tên hoang đãng phá gia chi tử, cho nên muốn lừa hắn một vố."

Sở Ngân ôm trán nói: "Ha ha, Trầm Chu huynh, không ngờ rằng một anh chàng mày rậm mắt to như ngươi, lại có thể... ha ha, chuyện này, ngươi tuyệt đối đừng để tiểu tử đó biết, nếu không, hắn sẽ quấy rầy ngươi đến chết mất.”

Bình Luận (0)
Comment