Trong đám đông.
Nhạc Hồng Hương nhặt chiếc mũ rộng vành bị rơi trên mặt đất lên.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng phủi đất cát dính trên tấm vải đen, nhìn Quan Phi Độ với vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Quan học trưởng, ngươi có gì chỉ giáo sao?”
Sắc mặt của Quan Phi Độ có chút khó coi.
Hắn vốn dĩ cũng không biết rằng Nhạc Hồng Hương đã bị huỷ dung.
Chỉ là không cam lòng, thiếu nữ này dựa vào sự giúp đỡ của Lâm Bắc Thần mà tiến vào cuộc thi đấu chính thức, lại nhìn thấy mấy ngày nay nàng lúc nào cũng đội chiếc mũ tròn rộng vành màu đen, dùng vải đen che mặt, cho nên mới cố tình tìm một cái cớ, khiêu khích và hất mũ của nàng xuống.
Trong dự liệu, đây chỉ là một trò đùa nhỏ.
Nhưng lúc này, đã không còn nơi nào lánh thân.
Nhạc Hồng Hương vốn dĩ là một khuôn mặt xinh đẹp tri thức, tràn đầy nét đẹp cổ điển, có thể nói là một trong những nữ thần của học viện Số 3, nhưng vì hai vết sẹo rắn rết ở nửa mặt bên trái mà lúc này đột nhiên trở nên gớm ghiếc vô cùng, khiến người ta buồn nôn.
"Ta cũng không biết ... chuyện này cũng không thể trách ta, ai bảo bản thân ngươi không nói rõ ràng trước?"
Quan Phi Độ hậm hực nói.
Bên cạnh có người âm dương quái khí nói: "Đây cũng là những gì ngươi đáng nhận. Rõ ràng không có bản lĩnh bước vào cuộc thi chính thức, lại dựa vào việc ôm đùi của Lâm Bắc Thần mà trà trộn vào... ha ha, ai mà biết ngươi có phải là tự mình leo lên giường của Lâm Bắc Thần hay không... "
Giọng nói còn chưa dứt.
Bốp!
Một cái tát giòn dã, giống như một tia chớp trong ngày nắng, đột nhiên nổ ra.
Học viên vừa nói kia còn chưa kịp phản ứng thì nhất thời giống như bị một cái búa sắt đập vào đầu, bay ra ngoài như một cái bánh xe ...
Một bóng người xông vào đám đông và xuất hiện bên cạnh Nhạc Hồng Hương.
Là Lâm Bắc Thần.
"Mẹ kiếp, chuyện ngày hôm nay không xong đâu."
Hắn gào thét lên giống như một con sư tử giận dữ.
Quan Phi Độ vừa nhìn qua một cái liền sửng sốt, trong lòng sợ hãi nói: "Lâm Bắc Thần? Ngươi..."
"Không hay rồi, Tống sư huynh bị đánh chết rồi..."
Mấy học viên năm ba bên cạnh đều kinh hãi hét lên.
Cậu học viên Tống Vũ, người vừa bị Lâm Bắc Thần tát bay, nửa khuôn mặt đã sưng phù lên giống như trái đào chín nát, miệng chỉ còn lại vài cái răng, hắn nằm trên mặt đất, máu từ trong miệng phụt ra, tay chân co quắp, bất tỉnh.
Thương thế rất nặng.
Cái đầu suýt chút nữa bị đánh nát rồi.
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Náo loạn đến mạng người sao?
Lúc này lớn chuyện rồi.
"Lâm Bắc Thần, ngươi sắp đánh chết bạn học rồi, ngươi..." Quan Phi Độ với giọng nói sắc bén: "Ngươi ra tay quá tàn nhẫn, quá độc ác."
"Ngươi lo cho bản thân trước đi."
Lâm Bắc Thần với ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm vào Quan Phi Độ và nói: "Tại sao ngươi lại cởi mũ của Nhạc Hồng Hương?"
"Ta... ta... ta..."
Quan Phi Độ chỉ cảm thấy một luồng áp lực khủng khiếp trước giờ chưa từng có, giống như sóng thần nghiền ép hắn, trong đó còn có cảm giác chết chóc đến nghẹt thở giống như bị một thanh kiếm kề trên cổ, khiến hắn dường như quỳ phịch xuống đất.
"Xin lỗi."
Lâm Bắc Thần từng câu từng chữ nói.
“Ta... ta không phải cố ý.” Quan Phi Độ nghiến răng nói.
Ta cũng không phải là cố ý làm vậy.
Lâm Bắc Thần cực kỳ khó chịu với câu nói vô trách nhiệm này của Quan Phi Độ.
Chẳng lẽ chỉ với một câu nói nhẹ nhàng “không cố ý” thì có thể phủi sạch toàn bộ trách nhiệm của bản thân, gạt bỏ được hết tất cả tội lỗi và xoa dịu được những tổn thương mà người khác đã phải hứng chịu sao?
“Ta không muốn phải nhắc lại thêm một lần nào nữa.”
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Quan Phi Độ, nói: “Bước tới đây, quỳ xuống và xin lỗi.”
“Quỳ xuống sao?”
Quan Phi Độ sau khoảng thời gian ban đầu bị áp bách bởi khí thế của Lâm Bắc Thần thì lúc này cũng đã trấn tĩnh trở lại.
Hắn cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai vậy? Ngươi muốn ta quỳ gối trước mặt nàng ta thì ta phải quỳ chắc? Ha ha, dựa vào cái gì cơ chứ? Nếu ta không quỳ thì ngươi lại có thể làm gì được ta sao?”
“Đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không làm thì thôi vậy.”
Lâm Bắc Thần bước lên phía trước một bước, thân pháp Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ được hắn sử dụng một cách thuần thục, trong nháy mắt đã đến trước mặt Quan Phi Độ.
Tốc độ quá nhanh của Lâm Bắc Thần khiến cho Quan Phi Độ không thể nào phản ứng lại kịp, đến khi hắn nhìn ra được thì hai tay của Lâm Bắc Thần đã đặt trên vai hắn từ lúc nào rồi.
Một cỗ lực lượng khổng lồ cũng nhanh chóng xuất hiện, ép mạnh xuống phía dưới.
“Ngươi...”
Quan Phi Độ vừa mới mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được một áp lực mãnh liệt, dồn dập giống như núi Thái Sơn đang sụp đổ đè lên trên thân thể, với khả năng của hắn hiện tại thì căn bản không thể nào chống cự được, hai đầu gối lập tức mềm nhũn ra, bất tri bất giác quỳ xuống.
Rắc rắc.
Âm thanh từng chiếc xương gãy vụn truyền ra xung quanh. “Aa a a...”
Quan Phi Độ hét lên thảm thiết, gương mặt anh tuấn thường ngày cũng không duy trì nổi nữa, nhăn nhó nói: “Đầu gối của ta, Lâm Bắc Thần, ngươi...”
Một cái quỳ này đã trực tiếp khiến cho xương bánh chè của hắn vỡ vụn thành từng mảnh.