Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Là Nàng Ta!

Chương 283: Là nàng ta!

Vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi, chỉ có thể quyết đánh đến cùng, hắn lặng lẽ ra hiệu để cho Quang Tương đang nấp ở một bên xem náo nhiệt đi tới, nắm lấy chân của nó.

Kiểm chứng thành công.

Lâm Bắc Thần đã sử dụng điện thoại dùng bình phong trợ thủ, chiếu hình đại diện của mình ở dạng 4D, thu hút sự chú ý của cung thủ.

Mà chính hắn, với sự giúp đỡ tàng hình của Quang Tương, đã đi vòng ra phía sau kẻ bắn cung, thành công chém một kiếm.

Đây là cái gì? Bị IQ nghiền áp.

Lâm Bắc Thần cả mặt đầy máu, cười đắc ý.

Nhân sĩ chuyên nghiệp thì sao chứ? Còn không chơi lại IQ 251 của lão tử.

Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn, miệng vết thương ở vai trái đang lành, nhưng vẫn còn vết sẹo mờ.

Loại thương tích xuyên thấu này, cho dù có chữa trị bằng thuật Thuỷ Hoàn cũng cần một khoảng thời gian nhất định mới lành hẳn được.

Lúc này lực chiến của hắn đã hồi phục khoảng 70%, nhưng hắn lặng lẽ ngồi dưới đất, chẳng những ngồi mà còn thở hổn hển.

Bộ dạng này như thể bị thương rất nặng không chịu nổi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Nhân sinh như một vở kịch, toàn bộ phải dựa vào kỹ thuật diễn.

Phải tiếp tục diễn, bởi vì hắn lo lắng còn có thích khách âm thầm rình. Giả heo ăn hổ, chờ đại thích khách mắc câu.

Hơn mười giây sau, trong rừng trúc vẫn không hề có động tĩnh gì.

“A... Ta phải chết rồi.” Hai tròng mắt Lâm Bắc Thần trợn lên, lại phun ra một ngụm máu, thở phì phò nằm trên mặt đất.

“Vương... Vương Trung... Nhanh... Cứu...” Tay chân hắn run rẩy, rên rỉ liên tục.

Cuối cùng...

Vù!

Tiếng xé gió vang lên.

Một thân hình thấp bé, giống như một con khỉ, bay xuống từ trên ngọn tre xanh lớn, trong tay cầm một con dao găm mà Lâm Bắc Thần rất quen, đâm về phía mi tâm của hắn.

Là nàng ta!

Dao găm chưa đến, hàn mang đã đến trước.

Một đôi mắt sà xuống, ánh lên thần sắc hung ác trong đêm đen, hơi thở tràn ngập hung ác âm u, giống như không phải mắt của con người.

Gần như trong tích tắc, Lâm Bắc Thần đã nhận ra danh tính của tên thích khách này.

Tiểu Linh!

Chính xác mà nói, đó là tên thích khách giả dạng Tiểu Linh, lúc trước ở bên bờ Bắc Hoang sơn suýt nữa đâm chết hắn.

Lâm Bắc Thần trở tay đập xuống mặt đất, bóng dáng của hắn trong tích tắc lướt ngang một mét.

Đại kiếm vốn dĩ đã bị ném sang một bên, không biết từ khi nào, nó đã được nằm trong tay hắn, vung tay chém ea, kiếm quang bùng lên như lụa.

“Ngươi...” Tên thích khách nguỵ trang rõ ràng đang lắp bắp kinh hãi. Tuy nhiên nàng phản ứng cũng rất nhanh.

Đinh!

Con dao găm trong tay rút về, chặn được một kiếm này.

Tia lửa bắn ra, dao găm bay khỏi.

Cổ tay của tên thích khách giả dạng răng rắc một tiếng, gan bàn tay chảy máu đầm đìa, lộ ra cả xương dày đặc, nhưng nàng lại mượn lực phản chấn, thân hình như sợi bông, lại lần nữa tung lên trời, đáp xuống ngọn trúc lớn.

Thân hình Lâm Bắc Thần cũng bay lên, vung kiếm Đức, tung ra chiêu Nguyệt Hạ Quang Hoa.

Những cánh hoa bay múa, kiếm quang chết chóc ẩn chứa trong đó.

Tên thích khách cũng không có ý định tiếp tục chiến đấu, nàng bay lên, giang hai tay, sau lưng lộ ra một đôi cánh kỳ lạ màu đen, giống như một con dơi lớn, bay lượn trên bầu trời, tốc độ cực nhanh, bay về phía ngoài rừng trúc.

Đánh hụt một phát phải trốn xa vạn dặm. Đây mới là thích khách thực sự.

Trong lòng nàng biết, nếu đấu trực diện thì mình sẽ không phải là đối thủ của Lâm Bắc Thần.

Vừa rồi dao găm đón một kiếm kia, đã làm cánh tay nàng bị thương nặng. Điều này khiến nàng đoán sức mạnh của Lâm Bắc Thần đã mạnh hơn so với thời điểm ở Bắc Hoang sơn.

Sức mạnh của mục tiêu tăng lên nhanh chóng khiến nàng kinh hãi, hơn nữa vừa rồi hắn rõ ràng đã bị thương nặng, mất rất nhiều máu, tại sao lúc này vẫn mạnh như vậy?

“Lâm Bắc Thần, lần sau gặp mặt, đó sẽ là ngày chết của ngươi.” Nàng ‘bay’ ở độ cao thấp, bay ra khỏi học viện Số 3.

Lâm Bắc Thần thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ, nhanh chóng đuổi theo, nhưng thân pháp nhảy lên này dù sao cũng không bằng điểu nhân ‘cánh’ dài.

Năm sáu giây sau, thích khách đã biến thành một đốm đen nhỏ, biến mất bên ngoài bức tường.

Bóng dáng Lâm Bắc Thần dừng lại ở ngoài rừng trúc, đuổi theo không kịp.

“Đáng tiếc.” Hắn thở dài một hơi.

Vừa rồi giả chết dụ địch, đòn đầu tiên đã không hạ được tên thích khách cải trang này, sau này nếu muốn giải quyết một tên thích khách chuyên nghiệp cấp cao như vậy quả thật khó khăn.

Lâm Bắc Thần cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đêm nay đám thích khách đến đột như vậy vậy, đúng là ngoài dự đoán.

Điều này khiến Lâm Bắc Thần xác định, lúc trước ở trong Bắc Hoang sơn, độc thủ đứng sau muốn giết chết mình, nhất định không phải là đám sơn tặc ở Thạch thành, bọn họ chỉ là những công cụ làm thuê mà thôi.

Các minh chủ của đám sơn tặc mặc dù mạnh nhưng nhìn chung đều bị hắn chém như chém rau, chúng không đủ mạnh để gây uy hiếp cho các giáo viên như Sở Ngân cùng Phan Nguy Mẫn.

Cũng giống như tên thích khách cải trang này, ngày đó cao thủ uy hiếp được hai vị giáo viên này cũng không phải là sơn tặc ở Thạch thành, bọn họ vẫn còn sống.

Gió đêm thổi vù vù.

Mái tóc dài của Lâm Bắc Thần bay trong gió, hắn kéo trường kiếm, xoay người đi về phía rừng trúc.

Rất tốt, địch nhân đều còn sống, cái này rất tốt.

Vừa lúc từng bước từng bước, đến đây tự mình sẽ giải quyết, báo thù rửa hận, nhưng mà bước tiếp theo phải cẩn thận hơn rồi.

Sau thất bại lần này, chắc chắn đối phương sẽ một lần nữa lập lại kế hoạch ám sát, tất cả các loại thủ đoạn đê tiện đều có thể đến.

Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng tức giận.

“Thật là đáng sợ, quả thật vô nhân đạo, vậy mà lại hung hăng quyết tâm đối phó với một đứa con trai vừa ngây thơ vừa xinh đẹp như ta sao?”

“Không được, nhất định phải nghĩ cách tìm ra bọn họ, giết hết bọn họ, làm cho cả nhà bọn họ đều trật tự.”

Bình Luận (0)
Comment