Lâm Bắc Thần lại nhìn Quang Tương nói: “Còn ngươi, ta đã vẽ bản đồ rừng trúc cùng sân vườn trên mảnh giấy này, tối nay ngươi phải đi, dựa theo chỉ dẫn của ta, đi ị... Không, đi chôn mìn, ngươi hiểu không?”
Quang Tương: “???”
Cho nên đám người mặc đồ đen vừa rồi quả nhiên là tới cướp phân của ta sao? Chủ nhân bảo ta chôn phân ở bên ngoài, chẳng lẽ sau đó bảo bọn họ tới tự lấy đi?
Lâm Bắc Thần vỗ đầu Quang Tương một cái, giáo huấn: “Sững sờ cái gì? Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi không được dùng nhà vệ sinh, trong viện cũng
không thể ị bậy, có cảm giác thì cứ dựa theo chỗ mà thiếu gia ta đánh dấu trên bản đồ đi giải quyết, hiểu chưa? Nếu không nghe lời làm sai thì ta nướng ngươi đấy.”
Hắn đã hiểu ra rồi, con chuột này ăn thần thú thảo sau đó biến dị, hiện tại ị ra không phải phân mà là một quả bom khí độc hình nấm, ngay cả những cao thủ cảnh giới võ sư cũng có thể bị trúng độc chết.
Nó còn tàng hình, khi không bị giẫm lên, nó không màu, không mùi, không ảnh hưởng đến môi trường. Một khi bị giẫm lên, một luồng khí độc màu xanh lục hung bạo sẽ được phát ra, còn kinh hoàng hơn cả mìn.
Nó chắc chắn là một sản phẩm cao cấp cần thiết để giết người cướp của, nếu tận dụng nó một cách không hiệu quả, vậy thì thật là phung phí của trời.
“Chi chi chi!”
Quang Tương sợ hãi cầm lấy tờ giấy, nhìn kỹ, sợ lát nữa ị nhầm chỗ.
“Được rồi, tối nay vậy thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi.” Lâm Bắc Thần ngáp một cái.
Đi được mấy bước, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Chờ đã, Vương Trung, đêm nay ngươi vào phòng ta ngủ.”
Hắn sẽ đến phòng của Vương Trung, vẫn nên cẩn thận một chút, lỡ như đám thích khách xảo quyệt lại quay lại thì sao?
Từ một số thông tin vừa rồi có thể thấy đám thích khách này hiểu rất rõ mình, nhất định biết mình sống trong căn phòng đó, phòng ngủ trên lầu hai rất nguy hiểm, cho nên để Vương Trung thứ chó này đến đó ngủ đi.
“Thiếu gia, ta...” Vương Trung là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Lâm Bắc Thần, phản đối không hiệu lực, vẻ mặt cầu xin không muốn đi.
Lâm Bắc Thần lúc này mới quay đầu, cười hì hì nhìn về phía Thiến Thiến và Thiên Thiên nói: “Hai tỷ muội, đêm đã dài, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi.”
Cùng lúc đó, ngoài trúc viện.
Trên đỉnh ngọn trúc cao hơn mười thước, một thân ảnh khoác áo bào kiếm sĩ màu xanh, giống màu lá cây, theo cành trúc đong đưa trong gió.
Dưới ánh trăng, mái tóc và lông mày màu xanh lục của hắn sáng lên một tia sáng mờ ảo. Nhìn thấy đèn trong viện vụt tắt, khóe miệng hắn hơi cong lên vẽ một đường cong lạnh thấu xương.
...
Ngày thứ hai.
Kỷ nguyên Quang Minh tháng 8 năm 8888.
Giữa hè.
Trận khai mạc mở màn Kiêu Dương Tranh Bá Chiến ở Vân Mộng thành mỗi năm một lần của các học viện lớn đã bắt đầu và gây được nhiều sự chú ý.
Sau khi khai giảng vào buổi sáng, tất cả học viên của học viện Số 3 đều tập trung tại quảng trường để làm lễ chia tay hoành tráng với quy mô lớn, tiễn bốn người đại diện chính là Hàn Bất Phụ, Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương cùng Bạch Khâm Vân, đi tới học viện Sơ cấp Hoàng Gia, tham gia vào trận đấu chính của Thiên Kiêu Tranh Phách năm nay.
Ngày bình thường không thấy bóng dáng của hiệu trưởng Lăng Thái Hư đâu, hiếm khi thấy đến dự lễ chia tay, nhưng vẫn say như trước, toàn thân vẫn còn mùi son phấn, bộ dạng mệt mỏi không mở mắt nổi.
Người điều hành buổi lễ là Lưu Khải Hải, chủ nhiệm năm ba.
Sau một màn khích lệ rập khuôn kiểu cũ, giữa tiếng hò reo của các giáo viên học viên, bốn đại diện tuyển chọn chính ngồi lên chiếc xe mui trần của hiệu trưởng do bốn con thú nhanh nhẹn kéo, từ từ lái ra khỏi cổng trường và bắt đầu cuộc hành trình.
Lần này giáo viên dẫn đội là Phan Nguy Mẫn cùng lão Hải.
Chiếc xe ra khỏi cổng trường.
Trên các tuyến đường hai bên, vô số người dân xếp hàng dài để cổ vũ.
Có những người lớn tuổi, những đứa trẻ tóc vàng, những người đàn ông oai phong, những thiếu nữ duyên dáng và những chàng trai cô gái đồng trang lứa...
Tất cả họ đều là cư dân của học viện Số 3, hầu hết trong số họ đều có con theo học trường học viện Số 3, vì vậy họ có sự đồng cảm cực cao với học viện.
“Cố lên nha các con.”
“Lần này nhất định phải qua vòng đầu đấy.”
“Ai trong số các ngươi có thể thể lọt vào vòng hai thì có thể ăn uống miễn phí ba ngày ba đêm tại Tinh Huy Tửu Lâu của ta...”
Đủ thứ tiếng hò hét, hết tiếng này đến tiếng khác không ngớt bên tai.
Lâm Bắc Thần chống cằm, nhìn xung quanh, hơi giống cảm giác đi thi đại học ở kiếp trước, kỷ niệm cũng không đẹp lắm.
Hắn còn nhìn thấy từng nhân viên trong Sở giáo dục quan phủ, trong tay cầm một vật giả kim hình vuông như gương, theo sát chiếc xe, không ngừng chiếu gương về phía người trong xe.
“Nhìn xem, đó là Thiên Lý Mục, chúng ta đang phát trực tiếp.” Bạch Khâm Vân cao hứng nói, liên tục vẫy tay với cái gương kia.
Thiên Lý Mục là một loại sản phẩm luyện kim Huyền Văn, giống như một chiếc máy ảnh trên trái đất ở kiếp trước, nó có thể kết nối thời gian thực với những màn hình lớn pha lê ở khắp mọi nơi trong thành.
Các cán bộ của sở giáo dục, giống như những phóng viên chạy trên tuyến đầu, kể từ lúc này, họ sẽ được phân bổ và chia thành các đợt để quay và truyền hình trực tiếp việc các tuyển thủ tiến vào trận thi đấu chính, nhằm xây dựng những học viên này thành người nổi tiếng để mọi người trong thành đều biết.
Lâm Bắc Thần cảm thấy ngạc nhiên, thật là đang trực tiếp.
Nhìn Bạch Khâm Vân đang vò đầu bứt tai về phía “ống kính”, Lâm Bắc Thần khinh thường nói: “Tiểu Bạch này, ngươi có thể bình tĩnh một chút được không, bộ dạng như thể chưa từng va chạm xã hội này làm sao sau này làm những việc lớn với ta được.”
Bạch Khâm Vân há hốc tại chỗ, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy lời này cũng đúng, mình nên có chút dè dặt của một vị thiên tài, vì thế đoan chính ngồi im.
Nhạc Hồng Hương cùng Hàn Bất Phụ âm thầm nghiêm nghị, trong lòng hai người cũng tự nhắc nhở bản thân: Bạn học Lâm nói đúng, lúc này nhất định phải bình tĩnh, không được như đồ nhà quê, dù sao các phụ lão hương thân đều đang dõi theo họ.
Giây tiếp theo.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai nhất, vẫy tay chào “ống kính”, cười mỉm chi, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói: “Xin chào mọi người, ta là Lâm Bắc Thần, mỹ nam của Vân Mộng thành, thiên tài đệ nhất, Thiên Kiêu Tranh Bá lần này, người giành hạng nhất tất nhiên là ta...”
Bạch Khâm Vân: “...”
Hàn Bất Phụ: “???”
Nhạc Hồng Hương: “...”