Không, phải nói là rất giống.
Nhưng mà điều này có chút khó tin.
Trong ấn tượng của hắn, người này có lẽ không có thực lực như vậy mới đúng.
Không lẽ lần trước gặp mặt, người ta đã che giấu tu vi sao?
Hay là nói, tu vi của mình quá kém, căn bản không cách nào cảm nhận được sự khủng khiếp của đối phương?
"Ta bại rồi."
Bạch Hải Cầm mặt đỏ bừng lên, đột nhiên nghiêm nghị nói: "Vẫn xin các hạ ban cho tên huý, để ta biết, rốt cuộc là người nào đã làm nhục Bạch Vân thành ta và ban cho Bạch Hải Cầm ta thất bại."
Tất cả mọi người ngay lập tức đều dựng đứng lỗ tai lên.
Liền nghe thấy tiếng cười lạnh khinh thường từ trong phòng riêng phát ra.
"Có ý nghĩa gì sao?"
Giọng nói lãnh đạm và lạnh lùng lại lần nữa xuất hiện.
"Câu nệ về loại thắng bại không chút ý nghĩa này, có ý nghĩa sao?
"Ngươi đã là một nhân vật nổi tiếng của Bạch Vân thành, thì nên nhớ kỹ tôn chỉ của việc khai tông lập phái ở Bạch Vân thành là cái gì."
"Dù sao thì ngươi cũng đã đeo cái bảng hiệu ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành nhiều năm như vậy rồi, cũng không tiến bộ lên chút nào, chỉ biết lăn lộn giang hồ, mê muội thắng thua sớm chiều với người ta, kết cấu nhỏ bé của hạt vừng không thể nhìn thấy thiên hạ biến động bất ngờ...... Con đường của Bạch Hải Cầm ngươi cũng coi như là đến ngõ cụt.”
Giọng điệu của người thần bí cực kỳ lớn.
Bạch Hải Cầm vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiêm nghị nói: "Tông chỉ của Bạch Vân thành, ta đương nhiên biết, cần một người ngoài như ngươi xen vào ư? Hôm nay ngươi đã có gan xúc phạm Bạch Vân thành ta, tại sao không có gan lưu lại tên chứ? Không lẽ ngươi sợ sao?”
"Ngu ngốc."
Giọng nói trong phòng riêng dường như đang cười nhạo.
"Đánh bại ngươi chính là sỉ nhục Bạch Vân thành sao? Ngươi cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy. Cho dù là bảy đại truyền nhân đương thời của Bạch Vân thành cũng không dám nói ra lời như vậy, ngươi ư? Còn kém xa."
Không đợi Bạch Hải Cầm với vẻ mặt tái nhợt lại nói thêm cái gì, giọng nói kia lại vang lên: "Nếu như các kiếm khách của Bạch Vân thành bây giờ đều biến chất thành dáng vẻ như ngươi, vậy cũng là tự chuốc nhục vào thân. Ta mắng hai câu, không lẽ không được sao?”
Sắc mặt của Bạch Hải Cầm càng ngày càng kinh ngạc.
Thực lực của người này mạnh mẽ đáng sợ cũng thôi đi, trong Bạch Vân thành còn có nhiều người mạnh hơn Bạch Hải Cầm, nhưng người này khẩu khí lớn như vậy đã khiến cho Bạch Hải Cầm càng thêm kinh hãi.
Ở đế quốc Bắc Hải, có mấy ai dám bình phẩm về Bạch Vân thành như vậy chứ?
Người bình thường tuyệt đối không dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy.
Một căn phòng riêng nhỏ bé, tuyệt đối không thể chống đỡ nổi sự dò xét của Bạch Vân Thành, bất kể là ai, nói ra lời như vậy đều không thể giấu được Bạch Vân Thành.
Không lẽ là một vị tiền bối cảnh giới Thiên Nhân tách biệt khỏi thế giới, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi sao?
Nếu là như vậy......
Bạch Hải Cầm đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi đã ra mặt nhúng tay vào chuyện này.
Việc Lâm Bắc Thần có thể tiếp tục tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá hay không, thực ra cũng không có ảnh hưởng mang tính thực chất đến kế hoạch tiếp theo của ông ta, nhưng ông ta chỉ là nhất thời không kìm chế được. Không thể nhìn nổi việc đệ tử của Đinh Lỗi kiêu ngạo như vậy...
Kết quả là ông ta vô tình đá vào bảng sắt, chân cũng sắp gãy mất rồi.
Hơn nữa nhiều người nhìn thấy như vậy, bản thân cũng coi như là mất hết danh tiếng.
"Cút đi, cho ngươi thời gian ba hơi thở, rời khỏi Vạn Thắng lâu, đừng ở lại chỗ này làm chướng mắt ta."
Giọng nói trong phòng riêng dường như vô cùng buồn tẻ và thất vọng, nhưng uy lực ẩn giấu trong đó khiến cho tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy trái tim đột ngột chùng xuống, như thể có một ngọn núi đang hung hãn đè lên trái tim, khiến cho nhịp tim của bọn họ trong nháy mắt đều phải ngừng lại.
Ba nhịp thở?
Trong lòng của Bạch Hải Cầm thậm chí còn chưa kịp hiện ra những suy nghĩ khác, ngay lập tức tràn ngập sợ hãi, lúc này đầu cũng không ngoảnh lại, hóa thành một cơn cuồng phong, trực tiếp lao ra khỏi tòa Vạn Thắng lâu, biến mất trong màn đêm xa xăm.
Những người có mặt còn lại đều kinh hoàng không thể giải thích được. Đường đường là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành.
Chỉ như vậy đã bị doạ chạy rồi à?
Từng ánh mắt nhìn nhau, Phương Chấn Nho chậm rãi hoàn hồn, cúi đầu hành lễ trước phòng riêng kia, nói: "Không biết các hạ là thần thánh phương nào, có thể hiện thân gặp mặt được không?
Thái độ rất khách khí.
"Không cùng đường, không cần quấy rầy nhau."
Người thần bí nói.
"Như vậy, đã làm phiền rồi."
Vẻ mặt của Phương Chấn Nho vẫn không thay đổi, dứt khoát lưu loát quay người lại, cùng với Lâm Chấn Nam và những người khác quay trở lại căn phòng riêng cao cấp nhất.
Sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái thật sâu, vẻ mặt phức tạp, cũng quay người đi vào căn phòng riêng cao cấp nhất.
Cửa phòng đã đóng chặt.
Giống như làm vậy có thể ngăn cách với thế giới.
Khưu Thiên mập mạp như quả bóng, lúc này mặt mày tái mét, không dám nói thêm bất cứ lời nào, đưa các học viên của học viện Số 3 lặng lẽ không một tiếng động chán nản bỏ đi, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tào Phá Thiên vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.