Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Tiểu Tử Trò Sao Mà Làm Được Vậy

Chương 317: Tiểu tử trò sao mà làm được vậy

Lâm Bắc Thần đặt sáu cái vạc xuống đất, hắn hoạt động một chút, cảm thấy đáy quần ớn lạnh, phát hiện quần dài của mình cũng bị lủng một lỗ, cậu nhỏ đang run rẩy trong làn gió mát. Vì vậy, hắn quay đầu nhìn Tào Phá Thiên, nói: “Bồi thường tiền quần áo cho ta.”

Tào Phá Thiên lúc này đã ở trong trạng thái cực kỳ hóa đá, hắn giống như đã bị người khác lấy ba hồn bảy vía, đã mất khả năng phản ứng với âm thanh và ánh sáng bên ngoài.

Mà ánh mắt của mọi người vào lúc này đều tập trung vào Lý Thanh Huyền.

“Không có Huyền khí dao động nào được phát hiện, ngoại trừ khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể Lâm Bắc Thần ra thì không có bất thường, thành tích của Lâm Bắc Thần là thật.” Lý Thanh Huyền buông dụng cụ kiểm tra xuống, trực tiếp tuyên bố kết quả kiểm tra.

Trong một lúc, cả đại điện im ắng, chỉ có tiếng Lý Thanh Huyền vọng lại giữa các bức tường.

Thông qua kiểm tra, thành tích là thật, có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lâm Bắc Thần thật sự có sức mạnh vạn cân.

Chúa tôi. Anh chàng này được sinh ra với sức mạnh siêu nhiên?

Trời ạ, người này chẳng lẽ là thần lực trời sinh ư?

Võ giả cảnh giới võ sư tu luyện, nếu không đặc biệt chú trọng rèn luyện thân thể, hoặc đã thành thục bất kỳ công pháp đặc biệt nào, thì tuyệt đối không thể đạt tới trình độ này.

Lâm Bắc Thần xách quần lên, liếc nhìn Lâm Nghị và Đông Phương Chiến nói: “Hai tên khốn kiếp các ngươi, chờ ta, tốt nhất đừng gặp ta trong trận đấu võ đài, gặp ta rồi... Lý đại nhân, ta muốn đi ra ngoài thay quần áo.”

Nói xong, vắt chân lên cổ mà chạy.

Vừa rồi chính mình cũng quá bốc đồng, giả bộ quá đáng, còn bày đặt xé rách quần áo, quả thật là thê thảm, suýt chút nữa là trong trạng thái cởi truồng rồi.

Lý Thanh Huyền khẽ nhếch khoé miệng.

“Hi hi.” Dạ Vị Ương cười ra tiếng, nụ cười của nàng giống như gió xuân.

Tiếng cười này giống đã như bật ‘nút tạm dừng’ cho cả đại điện, mọi người lúc này mới tỉnh táo trở lại.

Nhiều học viên nữ cũng che miệng cười thành tiếng, đám học viên nam cũng không khỏi bật cười.

Vừa rồi khi Lâm Bắc Thần đang cố gắng nâng sáu cái vạc lên có biết bao nhiêu khí phách cùng dũng mãnh, mà dáng vẻ hắn vác quần chạy như điên ra ngoài đại điện ngược lại vô cùng đáng yêu cùng thân thiện.

Lập tức hình tượng thay đổi, từ thiếu niên tựa như chiến thần cao cao trên trời, cuối cùng một lần nữa trở về hình dạng bình thường đồng trang lứa, lập tức thu hẹp khoảng cách với mọi người, trở nên sống động.

Ngoại trừ một vài người như Tào Phá Thiên, Đông Phương Chiến cùng Lâm Nghị thì hầu hết các học viên đều xấu hổ về cảm giác ghen tị lúc nãy, thôi thúc họ bảo muốn kiểm tra lại.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Thần cũng hiện lên nụ cười, lúc nàng cười, ánh sáng trong đại điện như đột ngột bừng lên.

“Ha ha ha ha, ba người chày cối các ngươi, bây giờ còn muốn nói cái gì không?” Bạch Khâm Vân trực tiếp chất vấn ba người Tào Phá Thiên.

Ba người lúc này không còn gì để nói nữa, Tào Phá Thiên cười lạnh, trong mắt lóe lên hung tợn, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đông Phương Chiến cùng Lâm Nghị thì cúi đầu không nói một lời, giống như rùa rụt cổ.

“Im lặng.” Lý Thanh Huyền lớn tiếng nói: “Tiếp tục cuộc thi.”

Ngoài đại điện.

Không có trận pháp Huyền Văn áp chế, Huyền khí của Lâm Bắc Thần được vận chuyển, ngay lập tức cho mình một cái Thuỷ Hoàn thuật. Các tổn thương của thân thể huyết nhục đang dần hồi phục.

Chẳng bao lâu sau, hai người Sở Ngân cùng Phan Nguy Mẫn bận rộn một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một bộ đồng phục học viên của học viện Số 3 đưa cho Lâm Bắc Thần.

Chiếc áo choàng bên ngoài quá lớn làm Lâm Bắc Thần mang vào trông rất buồn cười.

“Tiểu tử trò rốt cuộc sao mà làm được vậy?” Sở Ngân tò mò hỏi.

“Cái gì?” Lâm Bắc Thần giả vờ.

Sở Ngân nói: “Tiểu tử thối, nói thật đi, nhanh lên.”

Phan Nguy Mẫn cùng tò mò.

Lâm Bắc Thần nói: “Thực ra, khi ta ở Thạch thành trong Bắc Hoang Sơn tàn sát hàng loạt người ở đó, từ trên người mấy minh chủ lấy được không ít sách hiếm, trong đó ở trên người Đại minh chủ có một quyển bí thuật cấp tam Tinh, tên là Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật, điều đặc biệt của nó là thúc đẩy Huyền khí và khí huyết tự thân làm bùng nổ sức mạnh chiến đấu của bản thân gấp nhiều lần...”

Hắn nói những ưu điểm và nhược điểm của quyển sách này.

“Trong đại điện tuy rằng cấm Huyền khí, nhưng không cấm huyết khí, ta dùng tâm pháp Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật, dẫn huyết khí trong cơ thể thì ít nhất có thể bộc phát sức mạnh gấp ba lần, đương nhiên cái giá phải trả là thân thể bị thiếu hụt, khí huyết mất đi.” Lâm Bắc Thần giải thích.

Bí thuật Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật chia làm hai cấp độ là nghịch huyết và hành khí, khi Huyền khí bị cấm chế, nghịch huyết cũng không bị ảnh hưởng.

Khi Lâm Bắc Thần nâng vạc lên, một ánh sáng huyết sắc mờ nhạt xuất hiện trên cơ thể hắn, đó là biểu hiện của nghịch huyết lúc huyết khí sôi trào.

“Thì ra là thế.” Sở Ngân nghe xong, không khỏi cảm thấy sự thần kỳ của số mệnh.

Phan Nguy Mẫn cũng không ngừng cảm thán: “Đây cũng là vì trò đã thức tỉnh được Huyền khí hệ thuỷ, trời sinh có khả năng trị liệu thần kỳ, thêm vào đó là Thuỷ Hoàn thuật, nên có thể bổ sung những thiếu hụt của cơ thể ngay từ đầu, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị dày vò một trận rồi, đừng nói là tham gia tiếp

Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, nằm trên giường một tháng cũng không đứng lên nổi ấy chứ.”

Lâm Bắc Thần cười khúc khích, nói: “Nói như vậy, ta thi triển Nghịch Huyết thuật cũng không xem là gian lận chứ?”

Sở Ngân vỗ ngực cam đoan: “Trò yên tâm, cho dù có kiểm tra lên đến trời cũng sẽ không phải là gian lận, hoàn toàn nằm trong phạm quy hợp lý của quy tắc...”

Lời còn chưa dứt.

Răng rắc.

Âm thanh xương gãy vang lên.

Bình Luận (0)
Comment