Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320: Cuộc Chiến Chém Dưa

Chương 320: Cuộc chiến chém dưa

Mặc dù với thành tích bùng nổ với sức mạnh mười ngàn năm trăm cân cùng sự nổi tiếng của hắn trong thành, hắn nhất định có thể bán được với giá tốt.

“Nói đi, đồ chó này, ngươi vừa rồi nói muốn cùng thiếu gia ta làm ăn, là làm chuyện gì?” Lâm Bắc Thần hỏi.

Vương Trung đang thấp thỏm, nghe được câu này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta ghé vào tai Lâm Bắc Thần, nói ra suy nghĩ của mình.

“Mẹ nói... Đồ chó nhà ngươi, thật là nham hiểm.” Lâm Bắc Thần nghe xong, cực kì vui mừng nói: “Ý đồ nham hiểm như thế mà người cũng nghĩ ra được... thật sự rất hay.”

Hai người ăn ý với nhau, lập tức bắt tay vào làm.

Trong phòng ngủ của Lâm Bắc Thần trên tầng hai, phải mất cả tiếng đồng hồ mày mò mới hoàn thành.

“Vương bá này, từ trước đến nay ta rất tin tưởng ngươi, hiện tại trên đời này, chỉ hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, lúc này đây, ngươi nhất định đừng làm ta thất vọng đấy.” Lâm Bắc Thần dặn dò.

Vương Trung sờ nước miếng phun vào mặt vừa lúc nãy thiếu gia mắng ông ta, trong lòng âm thầm cảm khái, đúng là nước miếng nhục nhã.

“Thiếu gia người yên tâm, lần này hai chúng ta nhất định kiếm được tiền.” Ông ta cực kì tự tin nói.

Sau đó, lấy những thứ đã chuẩn bị xong, rời khỏi trúc viện, đi tới cổng học viện Số 3.

Tên vạm vỡ Cung Công mang theo ba mươi mấy du côn trong thành, đang chờ đợi ở học viện, nhìn thấy Vương Trung đến, nhất thời mừng rỡ.

“Ca ca, ở đây.” Hắn vội vàng tiến tới.

Vương Trung đưa những thứ đã chuẩn bị cho Cung Công nói: “Đệ đề này, cơ hội chứng tỏ giá trị của ngươi đã đến. Lần này, chỉ cần ngươi làm tốt mọi việc, nhất định có thể kiếm được một khoản lớn, tiếp theo, ngươi đưa người tới, như này, như này...”

Phân phó xong, Cung Công lập tức mang mọi người xuất phát, bắt tay vào hành động.

Vương Trung tiễn đám người này đi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Ha ha ha.

Lão Vương Trung ta quả nhiên là một người khôn ngoan, thông minh tuyệt đỉnh.

Hả? Bộ dáng đó, lén lén lút lút, sao lại có chút giống thiếu gia vậy?

Vương Trung nhìn thấy một bóng dáng giống như Lâm Bắc Thần đang cải trang, chuồn ra khỏi cổng học viện Số 3, rất đáng nghi, đi về phía con phố buôn bán phồn hoa nhất trong thành.

“Thiếu gia đang làm cái gì vậy?” Ông ta vô cùng tò mò, suy nghĩ một chút, dứt khoát đi theo.

Trên đường đi, ông ta thấy Lâm Bắc Thần lần lượt chui vào mấy cửa hàng lớn, trong cửa hàng cũng không biết là nói cái gì, sau đó lại nhanh chóng đi ra, càng kì lạ hơn là, có khi bị người ta đuổi ra ngoài còn ở trước cửa người ta chửi ầm lên, có thì chủ cửa hàng lại tự mình đưa thiếu gia ra ngoài với một nụ cười...

Vương Trung nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn thấy khó hiểu, cuối cùng ông ta từ bỏ việc theo dõi, trước tiên trở lại Trúc viện chuẩn bị bữa ăn khuya cho thiếu gia đã.

Mãi cho đến nửa đêm, Lâm Bắc Thần lúc này mới ngâm nga một bài hát, trở lại Trúc viện.

Sau khi kiểm tra bài tập về nhà của Quang Tương, hắn lại một lần nữa đưa ra chỉ thị cao nhất, nhất định phải làm cho Quang Tương biết đọc biết viết trong thời gian sớm nhất, bảo Thiến Thiến cùng Thiên Thiên tăng gấp đôi bài tập về nhà, Quang Tương chịu khuất phục trước sự lạm quyền của Lâm Bắc Thần, rưng rưng bày tỏ cảm ơn.

Sau đó Lâm Bắc Thần bắt đầu phối độc ngay trong viện.

Phải mất ba giờ hắn mới phối xong một trăm cân Long Huyết Trùng Tề, cùng hai mươi cân Ngã Ái Nhất Điều Sài.

Sắp xếp bẫy cùng độc trận trong ngoài viện xong, lúc này mới cảm thấy mãn nguyện mà đi ngủ

...

Ngày hôm sau.

Trời trong xanh, nắng ấm, chỉ số PM2.5 trong không khí là 5. Học viện Sơ cấp Hoàng Gia, đại sảnh luyện tập võ nghệ số 2.

“Hôm nay ta là chủ khảo quan Ngô Phượng Cốc, chuẩn bị sẽ tiến hành bài kiểm tra võ thuật thứ hai, kiểm tra kiếm pháp.”

Giám thị phụ trách làm thay phiên, ông này là một quan chức khác giống Lý Thanh Huyền của Sở Giáo dục, thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, tóc bạc, miệng rộng mũi sư tử, mặt mày hồng hào, thân hình ục ịch, nhưng khi nói chuyện lại rất có tác phong.

Trung tâm đại điện có để một cái giá vũ khí.

Có hai mươi thanh kiếm dài bằng thép có hình dáng giống nhau, trọng lượng giống nhau, chất liệu giống nhau và thậm chí là độ sắc bén giống nhau được bày trên giá. Cạnh giá vũ khí có một bệ nhỏ cao một thước, đường kính ba thước, trên bệ đó có một chiếc bàn dài bằng đá đen, trên bàn lại đặt một quả dưa hấu tròn.

“Hạng mục đầu tiên của bài kiểm tra kiếm pháp, trận chiến Kiếm Tốc.”

Chủ khảo quan Ngô Phượng Cốc lớn tiếng nói: “Các học viên, theo thẻ số đã rút lần lượt lên khán đài thi kiếm, người thi sẽ có một khoảng thời gian xuất kiếm, mức độ xuất kiếm nhiều nhất có thể chém ra càng nhiều miếng dưa hấu thì điểm sẽ càng cao!”

Giọng nói vang vọng trong đại điện luyện võ số 2.

Cái gì?

Lâm Bắc Thần ngây người. Đây là bài kiểm tra quỷ quái gì vậy? Chẳng lẽ hạng mục này là do chủ cửa hàng dưa hấu tài trợ à?

Lâm Bắc Thần nằm mơ cũng không ngờ, phần đầu của bài thi kiếm pháp này lại là bổ dưa.

Hắn cẩn thận nhìn trái dưa hấu đang đặt trên bàn, hình tròn, màu xanh lục như ngọc lục bảo, quả thực rất đẹp, nhưng trên đó không có nhãn hiệu hay những thứ tương tự, nhìn không giống như tài trợ quảng cáo

Hơn nữa nói thật, đối với việc bổ dưa, Lâm Bắc Thần thật sự không có lòng tin.

Còn việc chặt đầu thì hắn tương đối có kinh nghiệm.

Đang suy nghĩ thì cuộc chiến chém dưa... à không, sai rồi, là cuộc chiến Kiếm Tốc bắt đầu.

Người đầu tiên đi lên là một thiếu nữ tóc đuôi ngựa đến từ học viện Số 5, nàng chọn một thanh kiếm dài từ giá vũ khí và cầm nó trên tay. Sau khi thử một chút, nàng từng bước từng bước một bước lên tiểu đài.

Thiếu nữ có nước da màu lúa mì, dáng người cân đối, mặc bộ đồ kiếm sĩ, trông rất anh dũng, đứng trước chiếc bàn dài bằng đá đen, từ từ vận khí điều hòa hô hấp.

Vô số ánh mắt đều tập trung vào nàng, nàng từ từ duỗi thanh kiếm ra, gật đầu với giám thị Ngô Phượng Cốc một cái.

“Bắt đầu.”

Tiếng quát to của giám thị vang lên, thiếu nữ rút kiếm ra, đầu tiên là đập mạnh vào đáy quả dưa hấu một cái, dưa hấu vù một tiếng rồi bay lên không trung, trong nháy mắt tiếp theo, một mảnh kiếm quang lóe lên, tiếng xé gió không ngừng vang lên.

“Dừng!” giám thị hét lên.

Bình Luận (0)
Comment