Mặc dù vẻ mặt của nàng bình tĩnh, không có chút gợn sóng, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp, lại ẩn giấu một sự quan tâm hiếm thấy, khiến cho khí chất nhân cách tổng tài bá đạo của nàng có hơi khác so với trước đây.
Nói ra cũng rất kỳ lạ, kể từ sau khi kết thúc vòng dự tuyển, nhân cách kẹo đường nhỏ trong hai mặt nhân cách của Lăng Thần dường như cũng chưa từng xuất hiện nữa.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Thực ra thì ... không."
Lăng Thần nghe vậy, ngay lập tức có một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua trên khuôn mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết kia.
Câu trả lời này khiến Lăng Thần rất vui.
Nụ cười này khiến Lâm Bắc Thần không khỏi sững sờ, mê mẩn tâm thần. Thế giới này thực sự rất không công bằng.
Có những người sinh ra đã khoáng đạt hơn người, không những gia cảnh hiển hách hậu đãi, có phụ mẫu ca ca thương yêu, tài năng vô song, còn có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, Chúa sáng thế hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế giới đều ban tặng hết cho nàng.
Giống như Lăng Thần trước mặt.
Vẻ đẹp của nàng tựa như một thanh thần kiếm sắc bén tuyệt thế, không chỉ có tính xâm lăng mà còn có tính độc đáo có một không hai, không gì sánh bằng, dùng hình ảnh ‘hoa hồng có gai’ để hình dung cũng đều hiện ra vẻ thế tục.
Tóm lại mà nói, vẻ đẹp của Lăng Thần khiến người sợ thần phục, nhưng lại cầm lòng không đậu mà muốn tiến lại gần, cho dù là một chén thuốc độc, cũng cam tâm tình nguyện uống nó.
"Thật sao?"
Lăng Thần lại hỏi một câu.
"Thật."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Lăng Thần mở lòng bàn tay ra.
Trong bàn tay nhỏ bé tinh xảo hiện ra ngọc quang, cầm một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc tinh xảo, bên trong có lẽ là có thứ gì đó đại loại như thuốc trị thương, trông có vẻ vô cùng quý giá.
Nhưng cái bình nhỏ bạch ngọc, trơn bóng và tinh tế kia lại trở thành cái nền ảm đạm vô quang cho lòng bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lâm Bắc Thần hơi do dự, cái bình nhỏ bằng bạch ngọc kia đã bay qua rồi.
Hắn đành phải cầm nó trong tay và nói: "Cảm ơn".
"Hà tất phải khách sáo như vậy." Lăng Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Huynh mua hai tỳ nữ xinh đẹp kia từ lúc nào vậy, sao ta không biết? Không phải trước giờ huynh đều rất thiếu tiền sao?"
Trên trán của Lâm Bắc Thần ngay lập tức lóe lên một chữ ‘Nguy’ lớn màu đỏ tươi. Hắn vừa định nói điều gì đó.
"Huynh không mời ta vào, sau này đừng hối hận."
Lăng Thần nói xong liền xoay người rời đi.
Hả?
Câu sau cùng này có nghĩa là gì nhỉ?
Chẳng lẽ mời nàng ta vào thì có thể... he he he?
Không phải chứ?
Nếu đúng là như vậy ...
Lâm Bắc Thần cảm thấy loại tuyệt học ba mươi sáu thức nào đó của mình đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
Nhưng mà hắn cũng không hối hận.
Dù sao thì sớm muộn gì mình cũng sẽ trở về Trái đất. Không thể làm hại những cô nương tốt của thế giới này.
Một chút tự mình hiểu lấy mình này, Lâm Bắc Thần vẫn có.
Hắn cầm lấy cái bình ngọc quay người trở lại phòng ngủ.
Ai mà biết mông ngồi còn chưa nóng, tỳ nữ xinh đẹp Thiến Thiến lại tiến vào, cười híp mắt bẩm báo: "Thiếu gia, bên ngoài lại có bạn gái khác tìm người."
Hả?
Lâm Bắc Thần trừng mắt nhìn tiểu tỳ nữ càng ngày càng to gan này.
Ánh mắt này của ngươi là có ý gì?
Thiếu gia ta là loại tra nam ‘soạt chân’ kia sao?
Hắn đứng dậy đi ra ngoài rừng trúc, nhìn thấy dưới ánh trăng đêm, một thiếu nữ xinh đẹp thân mặc trang phục tế tư màu trắng, nhất thời sững sờ.
"Sao ngươi lại đến đây?" Lâm Bắc Thần ngạc nhiên hỏi.
Nói xong, hắn đột nhiên nhớ ra vừa rồi khi nhìn thấy Lăng Thần mình cũng đã hỏi như vậy ... Tuy rằng không thẹn với lòng, nhưng lại có cảm giác chột dạ của tra nam tràn ngập là thế nào nhỉ?
"Thần ca ca, đây chính là nơi ở của huynh sao? Quả nhiên rất yên tĩnh, giống như nơi ở của một cao nhân thế ngoại ẩn cư với thế gian. Ta có thể vào tham quan một chút được không?"
Dạ Vị Ương cười ngọt ngào.
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào giống như đóa hoa bách hợp sắp nở trong nắng mai, như thể khoảnh khắc tiếp theo, sẽ nở rộ ra một mỹ nhân động lòng người nhất trên thế gian này.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, vẫn cười rất ngượng ngùng mà từ chối: "Không được đâu, nơi này là học viện tạm thời cho ta mượn ở. Không cho phép người bên ngoài học viện bước vào, xin lỗi."
Dạ Vị Ương cười híp mắt giống như vầng trăng lưỡi liềm, nói: "Không sao cả, đúng rồi, ta tới đây để đưa cái này..."
Nàng lấy ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc, nói: "Nghe nói Thần ca ca bị thương rồi. Đây là thánh dược trị liệu của thần điện, có thể bổ sung khí huyết bị tổn thất của cơ thể, rất có hiệu quả."
Trên mặt của Lâm Bắc Thần hiện ra một chút vẻ kỳ lạ. Tình huống gì thế này?
Hai người các ngươi, trong quá trình thi Thiên Kiêu Tranh Bá, ganh đua lẫn nhau thì cũng thôi đi, đến cả tặng thuốc cũng chọn cái bình ngọc giống y hệt sao?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói: "Dạ tế tư, thật ra ta không bị thương, cho nên không cần uống thuốc của ngươi. Vẫn xin giữ lại thánh dược để giúp đỡ những người thực sự cần đến nó."
Đây là một sự từ chối rất chính thức.
Trong đôi mắt to tròn của Dạ Vị Ương lóe lên một tia kinh ngạc.
Nàng còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Lâm Bắc Thần, chỉ đành cười nói: "Thần ca ca không bị thương thì tốt rồi, vậy ta về trước đây. Trận chiến ngày mai, Thần ca ca cũng phải cố lên nha!"
Lâm Bắc Thần nói: "Dạ tế tư cũng cố lên."
Dạ Vị Ương làm ra vẻ buông lỏng nắm đấm, sau đó xoay người rời đi.
Rừng trúc lộng gió.
Lá trúc rơi xuống.
"Ôi, tiểu tử trò thật là tuyệt tình, lần này đã làm tổn thương trái tim của tiểu cô nương.”
Một tiếng thở dài yếu ớt truyền đến.