Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335: Chúng Ta Tự Hào Về Ngươi

Chương 335: Chúng ta tự hào về ngươi

Lâm Bắc Thần đã phác thảo ra các phương án để qua ải trong đầu. Lúc này, cuộc thi đã bắt đầu.

Vận khí của Nhạc Hồng Hương thực sự rất tệ.

Trong lần rút thăm này, nàng lại rút được số 1.

Đứng ở miệng mương, nàng cầm kiếm trong tay, trong lòng có hơi hoang mang.

Kỳ thi cầu giấy đã áp chế sự tự tin của nàng.

Điều này khiến nàng hoàn toàn không có tự tin khi đối mặt với Bạo Vũ Hiệp.

Mình có chết dưới mưa tiễn không?

Mình có thể kiên trì đi đến phía đối diện không?

Nàng khẽ lẩm bẩm một mình.

Nếu như đã định sẵn phải bị loại ở vòng này, vậy thì tại sao không trực tiếp bỏ cuộc chứ?

Trong chốc lát, vô số suy nghĩ rối bời lướt qua trong tâm trí của Nhạc Hồng Hương. Lúc này, một tiếng hét đột nhiên vang lên——

"Bạn học Nhạc, cố lên!"

Lâm Bắc Thần đứng trong đám đông, hét lớn: "Bạo Vũ Hiệp này không đáng sợ bằng sát khí của Bắc Hoang sơn. Lúc đó ngươi đã kiên trì được, bây giờ càng không cần phải sợ. Có thể đi được bao xa thì cứ đi, người đi đến cuối cùng đều là kẻ mạnh. "

Vừa hét vừa nôn ra máu. "Cố lên."

"Nhạc Hồng Hương, cố lên, ngươi nhất định làm được." Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ cũng lớn tiếng cổ vũ.

Nhạc Hồng Hương quay đầu liếc nhìn ba đồng bọn này.

Đám đông im lặng, dáng vẻ nhảy nhót cổ vũ của bọn họ có chút hài hước và đột ngột, nhưng lại rất ấm áp.

Đúng vậy.

Lâm học trưởng nói đúng.

Bạo Vũ Hiệp này không lẽ còn có thể đáng sợ hơn khi bị truy sát ở Bắc Hoang sơn sao?

Lúc đó, mình bơ vơ không nơi nương tựa đưa Lâm học trưởng đang hôn mê, trốn thoát khỏi sự truy sát của những mạo hiểm giả sâu mọt, một khi bị bắt, sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm như thế nào chứ?

Chắc chắn là còn bi thảm hơn gấp trăm lần so với bây giờ.

Là niềm tin nào đã chèo chống bản thân, đợi đến khi Lâm học trưởng tỉnh lại chứ? Lúc đó, mặc dù mình cũng rất sợ nhưng cũng không từ bỏ.

Bây giờ, làm sao có thể từ bỏ được chứ?

Huống hồ, lần này mình vốn dĩ rất khó khăn mới có thể vượt qua vòng dự tuyển, là Lâm học trưởng đã đưa mình đến đây, nhìn thấy phong cảnh mà mình hoàn toàn không dám tưởng tượng ra trước đây.

Cho dù không phải là vì bản thân, vì Lâm học trưởng mình nhất định phải kiên trì tiếp.

Nhạc Hồng Hương nghĩ đến đây, tập trung lại tinh thần, cắt đứt mọi suy nghĩ lung tung trong đầu.

"Chuẩn bị... bắt đầu."

Giám khảo chính hét lớn.

Nhạc Hồng Hương lao về phía trước, bóng lưng kiên quyết, không có một chút rụt rè.

Vừa mới lao vào con mương ba mét, trận pháp Huyền Văn đã được kích hoạt.

Xoẹt xoẹt!

Từng mũi tên từ trên bức tường đá ở hai bên trực tiếp phóng ra.

Con mương rộng năm mươi mét.

Các mũi tên ở hai bên hoàn toàn có thể bao phủ phạm vi này.

Xoẹt!

Trường kiếm tuốt khỏi vỏ.

Hàn quang loé lên.

Nhạc Hồng Hương vừa thi triển thân pháp tránh tên, vừa vung kiếm chém đánh.

Tiến về phía trước năm mét, mũi tên như mưa, đã không kịp phản ứng và né tránh được nữa.

Phụt phụt!

Từng mũi tên trực tiếp bắn vào người Nhạc Hồng Hương.

Máu tươi bắn ra.

May mắn thay, mũi tên không xuyên thẳng vào trong cơ thể mà sau khi xuyên qua y phục và da của nàng, liền rơi xuống đất.

Nhưng mà ngay lập tức, chiếc áo choàng kiếm sĩ màu xanh của Nhạc Hồng Hương đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả rồi.

Nàng cắn chặt răng, như thể mũi tên kia đang ở trên cơ thể người khác, không hề cảm thấy một chút đau đớn, nàng vẫn lao về phía trước.

Mái tóc đen dài tung bay phía sau.

Khuôn mặt xinh đẹp mang nửa cái mặt nạ kia, lạnh lùng giống như điêu khắc băng thạch.

Các học viên theo dõi trận chiến đều sững sờ.

Không ai nghĩ rằng hạng mục kiểm tra này, ngay từ khi bắt đầu, đã kịch liệt như vậy.

Cuối cùng, Nhạc Hồng Hương dứt khoát vung kiếm bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể mình, có thể tránh được thì tránh, từ bỏ việc bảo vệ những khu vực khác trên cơ thể, lao về phía trước như điên!

Xoẹt xoẹt xoẹt! Mũi tên như mưa.

Nhạc Hồng Hương giống như một đứa trẻ gầy yếu chạy như bay trong cơn mưa xối xả, bóng lưng trông có vẻ cô đơn không nơi nương tựa như vậy, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng sẽ ngã xuống và trôi nổi trong cơn giông bão.

Nhưng từ đầu đến cuối lại rất kiên trì.

Trong vòng chưa đầy 30 nhịp thở ngắn ngủi.

Nhưng lại dài đằng đẵng giống như một kỷ nguyên hỗn loạn.

Cho đến khi Nhạc Hồng Hương loạng choạng lao đến đầu mương bên kia mới đột ngột dừng lại.

Chiếc áo choàng kiếm sĩ màu xanh của thiếu nữ đã nhuốm đầy máu.

Trên vai trái và chân phải của nàng, còn có hai mũi tên xiên vẹo.

Trường kiếm chống đất.

Máu tươi trên cánh tay, thuận theo lưỡi kiếm chảy xuống mặt đất.

Thiếu nữ cúi người, toàn bộ sức lực dường như đều đè lên trường kiếm, khiến thanh kiếm hơi uốn cong giống như một cung bạc loé lên hàn quang.

"Ta......đã hoàn thành rồi..."

Mái tóc ướt át, buông thõng trên mặt nạ, rũ xuống sau tai.

Gương mặt thiếu nữ mang theo nụ cười và sự tự tin sau khi vượt qua bão tố. Phá kén thành bướm.

Bước qua một bước này, con đường phía trước dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ là con đường bằng phẳng.

Lúc này, cơn đau giống như hàng vạn dao đâm, lúc này mới ập tới.

"Đau quá..."

Hình bóng của thiếu nữ nhẹ nhàng ngã xuống.

Bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn y sư, còn có tế tư đến từ thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân lao tới, bế thiếu nữ đến khu điều trị bên cạnh, ngay lập tức tiến hành trị liệu.

Ngay cả giám khảo chính Mai Chí Viễn cũng cảm động trước sự kiên trì của Nhạc Hồng Hương.

"Nhạc Hồng Hương, mất hai mươi bảy nhịp thở, trúng 41 mũi tên, đi qua Bạo Vũ Hiệp...thành tích hạng C ... cấp thượng."

Sau khi cân bằng một chút giữa cấp thượng và cấp trung, Mai Chí Viễn vẫn cho thành tích cấp thượng.

Ba người Lâm Bắc Thần vội vã đến khu vực điều trị.

Nhạc Hồng Hương nằm trên giá đơn tạm thời, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn ba đồng bọn, nói: "Ta...đã không làm mọi người mất mặt.”

Hàn Bất Phụ và Bạch Khâm Vân gật đầu lia lịa.

Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: "Bọn ta cũng tự hào về ngươi."

"Tự hào?"

Đúng lúc này, tiếng cười âm dương quái khí của Tào Phá Thiên vang lên bên cạnh, nói: "Da thô thịt dày mà xông qua đã tự hào rồi à? Ha ha, thật là mất mặt. Trúng bốn mươi mốt mũi tên, nếu như ở trong trận chiến. Nàng ta đã chết rồi, còn có gì đáng tự hào chứ?"

Bình Luận (0)
Comment