Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Luôn Cảm Thấy Thiếu Thứ Gì Đó

Chương 341: Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó

Một tay nâng được pho tượng Kiếm Chi Chủ Quân? Pho tượng kia ít nhất cũng hơn hai vạn cân đấy.

Lâm Bắc Thần hơi giật mình. Nói như vậy, vị tỷ tỷ yêu nghiệt kia của mình đã đạt đến sức mạnh thể chất hơn hai vạn cân từ nhiều năm trước rồi à?

Như vậy tính ra, về chuyện ở Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, kỷ lục nâng vạc hai ngàn năm trăm cân của nàng, chẳng phải là chuyện đùa sao? Cho nên nàng lúc đó tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá chỉ là tuỳ tiện chơi đùa mà thôi?

Không phát huy hết sức lực của mình sao?

Có phải vì những người cùng tuổi hoàn toàn không thể thu hút được sự quan tâm của nàng?

Tin tức nhỏ này làm cho Lâm Bắc Thần ngạc nhiên, cảm khái với người tỷ tỷ đầy yêu nghiệt và dũng mãnh mà từ lúc xuyên qua tới nay vẫn chưa thấy mặt.

Nhưng chỉ đến mức ngạc nhiên mà thôi.

Điều hắn cảm thấy kỳ lạ hơn chính là Dạ Vị Ương tại sao lại nói chuyện này với mình.

Dạ Vị Ương dường như nhìn ra sự nghi ngờ của hắn, giải thích: “Ta cảm thấy tâm lý của Thần ca ca trong mấy trận đấu có chút qua loa, là cảm thấy không có đối thủ nào làm ngươi cảm thấy hứng thú à? Thật ra ý nghĩa của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến vượt xa sự tưởng tượng của Thần ca ca đấy, nếu không sẽ không có nhiều thiên tài tiến vào cuộc đua này như vậy, ngay cả thần điện cao cao tại thượng cũng không ngoại lệ, Thần ca ca cảm thấy không có hứng thú, có lẽ là thiếu đối thủ làm kẻ khác kích động, có thể Tào Phá Thiên cũng được coi như một nửa, cho nên ngươi mới quyết định đánh cuộc vào hẹn ước sinh tử không có đường lui để kích thích tâm lý và trạng thái của mình, nhưng thực ra ngoài Tào Phá Thiên ra thì cũng còn có người sẽ khiến ngươi cảm thấy áp lực, chẳng hạn như...”

Nói tới đây, Dạ Vị Ương hơi cúi đầu, trên mặt lóe lên một tia đỏ bừng.

Lâm Bắc Thần ngẩn ra, sau đó chợt không nhịn được cười lên, hắn hiểu ý của tiểu tế tư.

Chẳng hạn như nàng.

Đây là dùng ví dụ của Lâm Thính Thiền, uyển chuyển nói cho hắn biết, thật ra ở trong trận đấu trước nàng cũng rất tuyệt?

Chính là nhường lại chức quán quân cho mình?

Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến có lẽ rất có ý nghĩa, đối với dân ở đây mà nói, nó có ý nghĩa giống như cá vượt Long Môn. Nhưng đối với người chỉ muốn ở tạm ở đây rồi tìm cách trở về trái đất như hắn thì ý nghĩa này vô cùng tẻ nhạt.

Hắn thậm chí còn không quan tâm đến sự biến mất của cha mình Lâm Cận Nam và tỷ tỷ Lâm Thính Thiền.

Còn quan tâm đến vinh quang của thế giới này sao?

Lý do nhắm vào Tào Phá Thiên là vì hành vi không biết điểm dừng của người này làm hắn tức giận, nếu không, mong muốn lớn nhất của Lâm Bắc Thần chính là những năm tháng bình yên, người khác có thể gánh vác thay hắn mà tiến về phía trước, có thể cẩu thả suốt đời, tuyệt đối không lộ đầu mới tốt.

Về phần Dạ Vị Ương cảm giác được sự qua loa của hắn, thật ra cũng không sai, nhưng đó là vì hắn phối hợp với sòng bạc để diễn trò mà thôi.

“Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi Dạ tế tư.” Lâm Bắc Thần không giải thích bất cứ điều gì mà chỉ mỉm cười.

Dạ Vị Ương biết Lâm Bắc Thần hiểu ý nàng nói, vui vẻ nở nụ cười.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, nàng đứng dậy bưng đồ ăn rời đi.

Lâm Bắc Thần vừa ăn vừa tự hỏi về những thông tin khác được tiết lộ trong lời nói của Dạ Vị Ương. Ngoài vinh quang của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến còn có ý nghĩa gì khác sao?

Có lẽ trước đó bản thân vẫn chưa phát hiện, ngay cả thần điện Kiếm Chi Chủ Quân cũng phái những tế tư xuất sắc nhất đến tham gia trận chiến như vậy.

Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật là lo chuyện bao đồng, để ý nhiều như vậy làm gì, không quan tâm, bản thân cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.

Mãi cho đến khi ăn xong, Lâm Bắc Thần vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, thiếu thiếu cái gì đó.

Khi hắn đưa đĩa cơm vào chỗ dọn dẹp, sau đó bước ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Lăng Thần lẻ loi đứng trên vách đá phía tây quảng trường, nhìn ra biển xanh trời xanh, lúc bóng dáng xinh đẹp với mái tóc đen dài tung bay trong gió, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh ra.

Thiếu cái gì? Đương nhiên là thiếu Lăng Thần.

Vị Thiên Kiêu kiêu ngạo luôn quấn quýt lấy mình, mỗi lần chỉ cần mình với Dạ Vị Ương đứng gần nhau là nàng đều sẽ xuất hiện như một con báo nhỏ cảnh giác, bảo vệ địa vị chính cung của mình.

Nhưng lần này, sao nàng không xuất hiện? Ồ, chẳng lẽ cuối cùng sự lạnh lùng vô tình của mình cũng làm nàng tổn thương rồi sao? Quyết định buông tha rồi à?

“Như vậy cũng tốt, sớm vung tuệ kiếm chém đi phiền não, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, ha ha, mọi người đều tốt mới thật sự tốt.”

Hắn mỉm cười đi tìm Hàn Bất Phụ, đồng thời nắm bắt thời gian để điều chỉnh trạng thái của mình. Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có một tia phiền muộn không rõ nguyên nhân.

Trong phòng nghỉ.

Biểu cảm của Tào Phá Thiên không được tốt lắm.

“Con đã biết đề thi vào buổi chiều, con có chắc chắn không?” Bạch Hải Cầm sắc mặt rất nghiêm nghị, trong ánh mắt lộ ra một tia bất mãn mờ mịt.

Thành tích của Tào Phá Thiên trong các bài kiểm tra trước đó cũng không làm hắn hài lòng, hoàn toàn không phải một con ngựa tốt trong tưởng tượng và mong đợi của hắn, mà lần lượt bị Lâm Bắc Thần, Lăng Thần, Dạ Vị Ương thay nhau áp chế, đôi khi được hạng nhất nhưng lại cực kì giãy dụa mới có được.

Tất nhiên, Bạch Hải Cầm cũng không phải là người phân biệt đúng sai, ông ta thấy rằng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Tào Phá Thiên. Màn trình diễn của một nam hai nữ kia vượt xa dự đoán.

Trong Vân Mộng thành nho nhỏ này lại xuất hiện nhiều tên yêu nghiệt như vậy? Đây là một chuyện có xác suất nhỏ.

Tào phá Thiên thực sự biết quá rõ về sư phụ của mình, khi ông ta lộ ra vẻ mặt này nghĩa là ông ta cực kì không hài lòng.

“Sư phụ, con sẽ cố gắng hết sức.” Tào Phá Thiên một lần nữa cam đoan.

Bình Luận (0)
Comment