Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Trận Thi Đấu Không Muốn Nhìn Thấy Nhất

Chương 364: Trận thi đấu không muốn nhìn thấy nhất

Bất kể trận đấu này có hấp dẫn hay không, thì những tình tiết và tinh thần đằng sau nó đã khiến rất nhiều người sau một khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, liền bắt đầu tự phát vỗ tay tán thưởng.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay lấm ta lấm tấm đã biến thành một màn hợp tấu của hơn sáu ngàn người trong toàn bộ khán đài.

Tiếng vỗ tay như thuỷ triều.

Rất nhiều cán bộ tuyển sinh của các trường nổi tiếng ngồi trên hàng ghế khách quý cũng không khỏi gật đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ.

Nhưng mà chính vào lúc này, Lâm Bắc Thần mỉm cười he he.

Hắn không để vụt mất bất kỳ cơ hội nào, giơ hai thanh kiếm trong tay lên, sau đó lại đem dòng chữ trên thanh kiếm hiển thị cho khán giả ở các hàng ghế xung quanh xem.

Là một thần tượng có lương tâm, hắn rất tận tuỵ với công việc kim chủ ma ma phục vụ, đầu óc cũng rất tỉnh táo, bất cứ thời khắc nào đều không quên thân phận thật sự của mình, là một tuyển thủ quảng cáo bán hàng ăn cơm thanh xuân, chứ không phải là một thiếu niên nhiệt huyết chiến đấu vì vinh quang.

Thế là, phong cách vẽ tranh lại thay đổi.

Những người đã vỗ tay trước đó, bây giờ hận không thể tự cho mình hai bạt tai ngay lập tức.

Thực sự có mắt như mù mà.

Bọn họ lại thực sự cho rằng Lâm Bắc Thần có tinh thần của kiếm sĩ sao?

Giám thị phụ tá tức giận lao đến, trực tiếp lôi Lâm Bắc Thần đi.

Đám khán giả ngồi xem trên khán đài dở khóc dở cười.

Luôn cảm thấy Lâm Bắc Thần giống như đứa con xui xẻo nhà mình, khen một câu mà lên tận trời, đánh trong ba đến năm phút, sau đó lại sẽ như cũ.

Nhưng ngươi nói xem đứa trẻ này có tội ác nào không thể tha thứ không? Vậy thì không có, dù sao chỉ là nghịch ngợm chút mà thôi.

Trong vài trận chiến tiếp theo, đám người Thương Sơn Tuyết, Tô Tiểu Nghiên, Chu Khả Nhi, Tả Khâu Vô Song đều lần lượt vượt cấp bài kiểm tra.

Dạ Vị Ương một lần nữa thể hiện sức mạnh tuyệt vời, đánh bại được đối thủ, không khí ở hiện trường vô cùng cuồng nhiệt.

Sự thể hiện của thiếu nữ xinh đẹp cực kì tuyệt vời, chiến kĩ huyền khí rực rỡ loá mắt, chiến đấu giống như một màn biểu diễn tuyệt vời, khiến tâm trí mọi người lắc lư, gào thét.

Ngay cả Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương cũng cổ vũ nhiệt tình.

Chiến đấu như thế này chắc chắn là có lợi lớn đối với bọn họ, cho dù không học được gì, nhưng có thể khiến bọn họ hiểu được rằng so với Thiên Kiêu thực sự, bọn họ hiện giờ rốt cuộc kém chỗ nào.

Thực tế có rất nhiều học viên của các đại học viện như Bạch Khâm Vân trên khán đài, thật may mắn khi được chứng kiến một trận chiến long tranh hổ đấu như vậy.

Thậm chí, những học viên không mua được vé sẽ được học viện tổ chức xem trận đấu thông qua hình thức truyền hình trực tiếp.

Những tiếng hoan hô vẫn tiếp tục. Bạch Khâm Vân hò hét, bộ dạng như thể lần đầu tiên thấy cảnh này, mà âm thanh hò hét vẫn tiếp tục mãi cho đến khi Hàn Bất Phụ lên sân.

Nụ cười trên mặt Bạch Khâm Vân dần dần cứng lại, lông mày của Nhạc Hồng Hương cũng nhăn lại thật chặt.

Mấy giáo viên dẫn đội Lưu Khải Hải, Sở Ngân của học viện Số 3 cũng trở nên lo lắng, ai cũng không nghĩ đến lại có thể an bài như vậy.

Bởi vì đối thủ của Hàn Bất Phụ là Tào Phá Thiên.

Tiếng reo hò giữa sân thi đấu.

Trong phòng thay đồ, Lâm Bắc Thần nhìn thấy danh sách thi đấu như vậy, nhất thời cũng đổ mồ hôi cho Hàn Bất Phụ.

Dựa vào mối quan hệ đối kháng giữa Tào Phá Thiên và hắn, tên tóc vàng này tuyệt đối sẽ không chút che dấu mà phát tiết hận thù với hắn lên người Hàn Bất Phụ.

Trong chốc lát, Lâm Bắc Thần muốn trực tiếp thông qua quan chức Sở giáo dục nói cho Hàn Bất Phụ bảo hắn trực tiếp nhận thua, nhưng ngay lúc nảy ra ý nghĩ này, lý trí của hắn vẫn là khắc chế lại.

Nơi này là nơi nào chứ? Là đấu trường Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, nơi mà đám thiếu niên theo đuổi ước mơ.

Nếu chỉ đầu hàng mà không chiến đấu chỉ vì biết mình không phải là đối thủ của đối phương, vậy thì đó sẽ là nỗi xấu hổ lớn nhất trên võ đài này.

Lâm Bắc Thần biết, nếu hắn thật sự làm điều này, vậy thì đó sẽ là một sự xúc phạm đối với Hàn Bất Phụ. Trái tim của hắn xoắn lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình Huyền Tinh trong phòng thay đồ.

...

Trên sân đấu.

“Ha ha, bạn học Hàn, không ngờ trận chiến cá nhân cuối cùng này lại được tiến hành giữa ta và ngươi, ha ha ha, thật sự khiến ta hưng phấn đấy.” Tào Phá Thiên cười rất tươi, rất vui vẻ.

Hàn Bất Phụ im lặng không nói. Khoảnh khắc nhìn thấy Tào Phá Thiên, hắn biết rằng hành trình của mình ở Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này, đại khái sắp kết thúc.

Hơn nữa, Tào Phá Thiên nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn, nếu miễn cưỡng chiến đấu chỉ sợ trọng thương là điều không thể tránh khỏi, nhưng mặc dù như thế hắn cũng sẽ không bao giờ nhận thua.

Đối mặt với kẻ thù mạnh, phải nghênh tiếp thách thức. Đây cũng là tính cách và khí phách của một kiếm sĩ đế quốc.

“Bạn học Tào, mời.”

Hàn Bất Phụ nghiêm túc hành lễ theo kiểu kiếm sĩ, sau đó lấy trường kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm rất nặng chống xuống đất. Huyền khí hệ thổ dày đặc toát ra màu vàng cam đậm đặc, tràn ngập khắp cơ thể Hàn Bất Phụ khiến hắn thoạt nhìn giống như một ngọn đồi không dễ di dời, vững chắc đáng tin cậy.

Tào Phá Thiên không có ý định rút kiếm, hắn lạnh nhạt cười, nói: “Ta biết bạn học Hàn có quan hệ rất tốt với Lâm Bắc Thần, ta tin rằng trận chiến này, Lâm Bắc Thần lúc này cũng đang căng thẳng theo dõi, bạn học Hàn này, ngươi nghĩ rằng hắn đang quan tâm ngươi hay là quan tâm ta trong trận này có thể thể hiện bao nhiêu sức mạnh?”

Hàn Bất Phụ vẫn không có ý định trả lời câu hỏi này, hắn chỉ tạo tư thế bắt đầu Bàn Sơn Kiếm Pháp.

Yên lặng mà đợi.

Bình Luận (0)
Comment