"Ha ha, thật là một trận pháo hoa lớn."
Lâm Bắc Thần nhìn đồ án pháo hoa hình trường kiếm màu đỏ tươi khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu, bật cười khúc khích nói: "Các người hao tổn tâm sức dẫn dụ ta đến đây, chính là để bắn pháo hoa cho ta xem hả? Ha ha, cảm ơn lòng tốt của các ngươi, rất đẹp, ta đã xem xong rồi, muốn về nhà ngủ, từ nhỏ mẹ đã nói với ta rằng thức khuya thường xuyên sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nói xong, hắn nhấc chân bước ra khỏi vòng vây.
Nhưng các thích khách hắc y nhân đã âm thầm di chuyển thân hình, chặn hắn lại.
"Vậy là không nói chuyện được rồi?"
Lâm Bắc Thần đột nhiên tức giận nói: "Được, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội đấy nhé, quy tắc giang hồ, một đấu một, đơn chiến đi.”
Các thích khách hắc y nhân không nói một lời.
Bọn họ giống như một đám u linh từ dưới Cửu U Hoàng Tuyền trỗi dậy.
Không nói gì.
Không có âm thanh.
Thậm chí đến cả thở cũng dường như không có.
Một đường đen từ trên trán của Lâm Bắc Thần chảy xuống.
Lão tử hài hước như vậy, các ngươi thật sự không hiểu phong tình chút nào cả sao?
Hắn thu lại trường cung, tải xuống Đức Kiếm.
"Ngươi, đúng, chính là ngươi, cái tên lùn nhất kia, ra đây đơn chiến đi.” Lâm Bắc Thần chỉ vào một tên cao gầy trong đó, lớn tiếng nói.
Trong âm thầm, hắn sớm đã bắt đầu đầu rải độc rồi.
Mê dược, độc dược...
Lặng lẽ phát tán ra.
Đánh nhau với nhiều người như vậy là cách làm của một kẻ ngốc.
Trước tiên dùng độc dược hạ gục tất cả rồi nói.
Tuy nhiên, một chuyện mà Lâm Bắc Thần tuyệt đối không ngờ tới đã xảy ra.
Trong ánh mắt dưới lớp mặt nạ của người kia, đột nhiên loé lên một tia sáng màu đỏ kỳ dị, ngay sau đó, hắn trực tiếp rút trường kiếm trên thắt lưng ra, hung hãn đâm vào trái tim mình, vặn xoắn một phát, sau đó rút kiếm, phụt một tiếng, máu tươi phun ra rồi ngã xuống đất.
Chỉ nhìn thấy máu tươi điên cuồng phun ra, tay chân của người đó co quắp một hồi, bên cạnh là cả một vũng máu, rất nhanh sau đó liền lạnh đi.
Chết rồi.
Lâm Bắc Thần:? ? ?
Tình huống gì thế này?
Vị này tính khí cũng lớn quá rồi đấy.
Không phải chỉ là bị ta mắng một câu ‘người lùn nhất’ thôi sao? Thế là trực tiếp tự sát à?
Cái miệng của ta, từ khi nào lại có chức năng như thế này chứ?
Lâm Bắc Thần không thể nào giải thích nổi một hồi.
Ngay sau đó, một chuyện khiến hắn sởn cả tóc gáy đã xảy ra.
Phộc phộc phộc phộc!
Chỉ nhìn thấy mấy chục tên hắc y nhân đeo mặt nạ ác quỷ rơi lệ bằng đồng màu xanh, lần lượt từng người một rút vũ khí của mình ra, không chút do dự chém giết lẫn nhau một trận, lần lượt ngã xuống trong vũng máu, tay chân co quắp, mắt nhìn thấy đã không còn sống nổi.
Điều kỳ lạ nhất là trong toàn bộ quá trình, bọn họ không hề phát ra bất cứ âm thanh nào chỉ giống như cắt cỏ.
Ngay cả khi đại kiếm của đồng bọn chém vào người bọn họ, máu tươi đầm đìa, bọn họ cũng đều giống như không cảm nhận được đau đớn, không chút giãy dụa hay là kêu gào thảm thiết gì cả...
Lâm Bắc Thần sững sờ.
Đang chơi cái trò gì vậy chứ?
Tên gọi là gì?
Không lẽ chính là cái trò ‘chết cho ngươi xem’ trong truyền thuyết sao?
Nửa đêm, lừa gạt ta đến nơi này, biểu diễn màn live-action tự sát à?
Trong không khí tràn ngập mùi vị âm mưu nào đó.
Lâm Bắc Thần quay người lại nhìn về phía sát thủ Huyễn Hình.
Nàng dùng khuôn mặt của Tiểu Linh hiện thế, trên mặt cũng xuất hiện vẻ kinh hãi.
Toàn thân run lẩy bẩy, vẻ mặt tuyệt vọng, mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể phun ra một âm tiết hoàn chỉnh, chỉ có thể lảm nhảm như một đứa trẻ, giống như cơ thể không còn chịu sự khống chế của mình nữa...
Nàng di chuyển bước chân và đi về phía Lâm Bắc Thần.
Nước mắt đột nhiên từ trong đôi mắt tuôn trào ra.
Đó là bởi vì nỗi sợ hãi quá lớn đã đánh trúng nội tâm của nàng, ngay lập tức khiến nàng sụp đổ.
Lúc này, Lâm Bắc Thần cũng mơ hồ ý thức được, trong cơ thể của tên sát thủ này, có một sức mạnh kỳ dị đột nhiên xuất hiện, khống chế nàng.
Đồng thời lúc này.
Năm sáu hắc y nhân còn lại còn chưa tự mình hại mình, đột nhiên lao về phía Lâm Bắc Thần giống như điên cuồng, vung vẫy binh khí, uy lực ngay lập tức bộc phát, toàn bộ đều là cao thủ cảnh giới võ sư.
Sát cơ không chút che đậy ngay lập tức hiện ra.
Lâm Bắc Thần trong lòng run lên, không quan tâm đến chuyện khác, trực tiếp vung kiếm phản kích.
Keng keng keng!
Tiếng trường kiếm giao nhau vang lên.
Đức Kiếm vốn dĩ chính là trọng kiếm trong trọng kiếm, Lâm Bắc Thần cả người tràn đầy thần lực, xuất thủ cũng không bảo lưu chút nào. Trong lúc vung kiếm, giống như lưỡi liềm của tử thần. Ngay lập tức đem đám hắc y nhân này chém bay cả người lẫn kiếm, có người trực tiếp bị chém chết ngay tại chỗ.
"Phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt."
Trong đầu của Lâm Bắc Thần đã xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Chuyện đêm nay, thực sự quá kỳ lạ.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đây, khó lòng tưởng tượng nổi.
Hắn chém giết tất cả đám hắc y nhân này với tốc độ nhanh nhất, sau đó vung kiếm về phía Huyễn Hình.
Phộc phộc!
Huyễn Hình trực tiếp quỳ xuống.
Nàng giống như đang đang quỳ lạy quân vương của mình, cúi đầu hành lễ với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần choáng váng, kiếm thế ngừng lại.
Lại giở trò gì nữa đây?
Chính vào lúc này--
Vù vù vù!
Xung quanh vang lên âm thanh phá không trung.
Hả? Lại có sát thủ đến nữa sao?