“Mễ Như Yên, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thay đổi suy nghĩ."
Quán trọ Duyệt Lai, trong đại sảnh tầng một, một đám học viên thân mặc đồng phục của học viện Số 2, vây quanh Mễ Như Yên, người đang ngồi ở bàn tròn cạnh cửa sổ đợi người, tranh luận về điều gì đó.
"Đây là chuyện riêng của ta, không cần các ngươi quyết định."
Vẻ mặt của Mễ Như Yên có chút tức giận, nói: "Tiêu Chương, ngươi không cảm thấy, cánh tay của ngươi giơ quá dài rồi sao?"
Thiếu niên tên Tiêu Chương chính là người đứng đầu của nhóm học viên học viện Số 2 này.
Hắn tức giận nói: "Trước tiên chưa nói đến việc Lâm Bắc Thần danh tiếng bê bối. Nếu như ngươi lập đội với hắn, sẽ gây tổn hại như thế nào đối với danh tiếng của học viện Số 2 chúng ta chứ. Cũng không nói đến việc Lâm Bắc Thần có dính líu đến Thiên Ngoại Tà Ma, vẫn đang trong quá trình điều tra, chỉ nói đến Mễ gia ngươi, ha ha, chẳng qua chỉ là hạ nhân của Tiêu gia ta mà thôi, nếu không phải lúc đầu cha ta tốt bụng, cho ngươi đi học, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Ngươi lại còn dám làm trái mệnh lệnh của cha ta, ngươi có còn lương tâm nữa không?"
"Cánh cũng cứng rồi nhỉ."
"Lớn lên thanh tú yêu kiều, ai mà biết tâm tư lại độc ác như vậy." "Đồ vong ân phụ nghĩa, thực sự khiến người ta khinh thường.”
Một nhóm thiếu niên thiếu nữ vây quanh Mễ Như Yên lớn tiếng mắng chửi chỉ trích, đã thu hút rất nhiều người trong đại sảnh của quán trọ đều nhìn sang, trong ánh mắt nhìn về phía Mễ Như Yên, theo bản năng mang theo một tia khinh thường.
Mễ Như Yên với vẻ mặt tức giận, lớn tiếng giải thích: "Mễ gia ta nợ các ngươi, sớm đã trả hết rồi, Tiêu Chương, ngươi đừng mượn đề tài để nói chuyện riêng của mình, cái gì mà hạ nhân? Cha ta ban đầu chẳng qua chỉ làm bảo vệ cho Tiêu gia mà thôi... "
Tiêu Chương cười lạnh nói: "Làm bảo vệ, không phải là hạ nhân sao?”
Mễ Như Yên: "Cũng không phải là bán thân ..."
Tiêu Chương bật cười ha ha ha: "Bán thân? Ngươi bán sao? Nếu như ngươi bán, bổn thiếu gia ta hôm nay miễn cưỡng ra giá mua, ha ha ha."
Mễ Như Yên đập bàn, gay gắt nói: "Ngươi đừng quá đáng."
Sắc mặt của Tiêu Chương hơi thay đổi, sau đó lại bật cười nói: "Thế nào? Ngươi còn muốn đánh ta ư? Không sai, ngươi có thực lực mạnh, là một hạt giống tuyển thủ của Thiên Kiêu Tranh Bá, nhưng ngươi đừng quên, cha ngươi năm đó đã nói thế nào, ha ha, ngươi động thủ đi.”
Mễ Như Yên vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
Tiêu Chương thấy vậy càng yên tâm hơn.
Hắn đang định đe dọa lần nữa, lúc này đột nhiên có một lòng bàn tay đè lên vai hắn và đẩy hắn một cái.
"Mẹ nó, tên nào..."
Tiêu Chương chửi rủa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn dâng trào, Tiêu Chương lui về phía sau năm sáu bước, ngồi bệt trên mặt đất, xương cụt suýt nữa gãy mất, nước mắt đau đớn cũng sắp rơi xuống.
Chỉ nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai vô song mặc áo choàng xanh, giống như mãnh hổ, tách đám đông ra, bước đến bàn tròn, nói: "Bạn học Mễ, có chuyện gì với lũ chó điên này vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Như Yên liền sáng lên, trên mặt lộ ra một chút vui mừng, nói: "Bạn học Lâm... A, không sao. Ở đây không tiện nói chuyện. Chúng ta đổi chỗ khác đi."
"Đổi chỗ?"
Tiêu Chương đứng dậy, cười lạnh nói: "Ha ha, Mễ Như Yên, có cái gì đáng xấu hổ không thể nói ở đây, phải đổi chỗ khác, ha ha, thực là không có liêm sỉ."
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần trở nên u ám, nói: "Bạn học Mễ, người này đang gây rắc rối cho ngươi sao?"
Mễ Như Yên nói: "Đừng để ý tới bọn họ, một đám người thiển cận..."
Lâm Bắc Thần nhìn thấy thái độ của Mễ Như Yên, liền biết nàng cũng không có thiện cảm gì với những người này, nhưng bởi vì học cùng trường hoặc vì lý do gì đó, cho nên mới không ra tay mà thôi.
Nhưng Mễ Như Yên có kiêng kỵ còn hắn thì không.
Tối qua bị chọc tức sôi ruột, vừa hay không có chỗ nào để phát tiết.
Hắn quay người lại nhìn Tiêu Chương, nói: "Vị huynh đệ này, nhìn ngươi lạ mặt, ngươi có tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá không?"
Vẻ mặt của Tiêu Chương liền trở nên lạnh lùng, nói: "Ta chỉ là sơ suất lần này. Khí vận không tốt, không có được danh ngạch của cuộc thi mà thôi, ta ..."
Bốp!
Lâm Bắc Thần thẳng tay tát một cái vào mặt Tiêu Chương.
Mẹ nó, ngươi còn không có được kim bài Thiên Kiêu, không được pháp luật bảo vệ, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ta sao?
Tiêu Chương trực tiếp choáng váng.
Hắn thân là đại thiếu của Tiêu gia, một trong tứ đại gia tộc, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, được cưng chiều hết mực, ngay cả phụ mẫu của hắn cũng không nỡ đánh hắn, hôm nay lại bị người ta trực tiếp cho một bạt tai ở trước mặt công chúng?
"Ngươi... ngươi dám đánh ta?"
Khóe miệng của Tiêu Chương co giật nói. "Đánh chết cái tên ngu xuẩn nhà ngươi."
Lâm Bắc Thần trực tiếp nhảy tới, cho một bạt tai tát Tiêu Chương ngã xuống đất, cưỡi lên người hắn, vung quyền lên đấm hai cái, hốc mắt của Tiêu Chương tím đen, biến thành mắt gấu trúc.
Đồ chó má Tào Phá Thiên này cưỡng chế nhét phân vào miệng, ta tạm thời không làm gì được hắn, nhưng ta còn không dám thu dọn tên đào kép áo vằn như ngươi sao?”
Đương nhiên, Lâm Bắc Thần đã thu bớt sức lực.
Bây giờ hắn cũng chỉ đơn thuần là đánh người phát tiết, nhân tiện trút giận cho Mễ Như Yên, vốn không muốn giết người.
Nếu không, đại thiếu Tiêu gia bị cưỡi dưới đũng quần sớm đã bị đánh thành thịt bằm rồi.
Bang bang bang.
Đánh liên tiếp mấy quyền, các thiếu niên thiếu nữ của học viện Sơ Cấp Số 2 ở bên cạnh, lúc này mới bừng tỉnh từ giấc mộng, xông đến chống đỡ.
Lâm Bắc Thần không khách sáo chút nào, tiện tay túm lấy rồi đánh.
Với thực lực của hắn, đánh những học viên này quả thực giống như hổ giẫm lên đàn cừu, trong phút chốc đã trực tiếp hạ gục cả đám.