Mỹ phụ trung niên này là ai thế?
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều tưởng là người đối phương quen biết, nhưng rất nhanh lại phát hiện không ai quen biết cả.
Thuyền nhỏ chậm rãi đứng yên, trong lúc đó quả nhiên nó dừng lại bên thuyền lớn.
Mỹ phụ trung niên bình tĩnh đứng trên thuyền nhỏ, tản phát ra một cỗ khí chất cao quý uy nghiêm ung dung, vừa nhìn đã biết là khí tức được dưỡng thành của người ở vị trí trên cao nhiều năm.
Ánh mắt của nàng quét qua bọn họ, gương mặt nở nụ cười rồi nói: “Các bạn học, không biết ta có thể lên thuyền nói chuyện hay không?”
Ánh nhìn của cả đám dừng lại trên người Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đã sớm âm thầm tắt điểm phát Wifi trên điện thoại di động, hắn thấy thái độ của mỹ phụ này có mấy phần ôn hòa và nhã nhặn, mặc dù không rõ lai lịch của đối phương nhưng vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.”
Lời còn chưa dứt mà mấy người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, mỹ phụ trung niên kia đã đến bên thuyền.
Mạnh quá!
Năm người trẻ tuổi lập tức trở nên cảnh giác.
Chỉ nguyên thân pháp lên thuyền của mỹ phụ trung niên này đã có thể nhìn ra đây là một cường giả tuyệt đối, tưởng tượng cách xa bọn họ.
“Ngươi là?” Lâm Bắc Thần chủ động hỏi.
Mỹ phụ trung niên mỉm cười, nàng nói: “Ta đến từ Phong Ngữ hành tỉnh, so với tên của ta thì ta nghĩ các ngươi càng muốn biết thân phận của ta hơn, ta là phó hiệu trưởng của học viện Trung Cấp Hoàng Gia của Phong Ngữ hành tỉnh, ta họ Vương.”
Cái gì? Hiệu trưởng của học viện Trung Cấp Hoàng Gia?
Năm người nghe vậy trở nên vô cùng kinh ngạc.
Đối với Lâm Bắc Thần mà nói, thì loại cảm giác này giống như học tra của trường tiểu học Tam Hiệp tại Vương Gia Câu thuộc thôn Thảo Miếu thấy được hiệu trưởng của đại học Thanh Hoa vậy.
Mà cảm xúc của mấy người khác càng kích động hơn.
Hiệu trưởng học viện Trung Cấp đứng đầu trong năm trường danh tiếng đấy,
cái tên này chỉ nghĩ thôi đã khiến con người ta thấy choáng váng.
“Hóa ra là Vương hiệu trưởng.” Lâm Bắc Thần phản ứng lại liền nói: “Ngươi đặc biệt đến đây là vì ta sao?”
Anh đây biểu hiện trong Thiên Kiêu Tranh Bá chói lọi đến mức ngay cả hiệu trưởng của học viện danh tiếng cũng bị kinh ngạc à?
Chậc, hết cách rồi.
Giấu lâu như vậy chỉ mới hơi lộ ra mà cả thiên hạ đều biết.
Bốn người khác thấy Lâm Bắc Thần nói như vậy cũng không cảm thấy hắn khoa trương.
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần ở trận đấu trước trong Thiên Kiêu Tranh Bá đúng là rất nghịch thiên, hắn bỏ xa hết bốn người bọn họ, thân phận như Vương hiệu trưởng nhất định sẽ đến tìm hắn.
Nhưng Vương Như Ý mỉm cười nói: “Không hẳn là vậy, thật ra ta muốn tìm bạn họ Hàn Bất Phụ là chính, đương nhiên bạn họ Lâm cũng là đối tượng quan tâm trọng điểm của chúng ta.”
Lâm Bắc Thần:
Ngại quá đi.
Bị vả mặt rồi.
Này thì tự mình đa tình.
Hàn Bất Phụ ngược lại vô cùng kinh ngạc: “Vương hiệu trưởng đến tìm ta sao? Việc...” Hắn còn cho rằng bản thân nghe nhầm.
Vương Như Ý nói: “Phải, đi thẳng vào vấn đề nhé, ta đã xem trận đấu võ đài của bạn học Hàn và Tào Phá Thiên, đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc, bất kể là chiến lực hay chiến ý ngươi đều biểu hiện ra hết tiềm lực không gì sánh kịp, ta cực kỳ tán thưởng ngươi, làm phó hiệu trưởng ta có một danh ngạch miễn thi đặc biệt, ta muốn đề cử ngươi gia nhập vào học viện Trung Cấp Hoàng Gia chúng ta, không biết bạn học Hàn có hứng thú không nhỉ?”
“Cái gì?” Hàn Bất Phụ quả thực rất kinh ngạc.
Đầu hắn nổ ầm một phát, giống như bị thứ đồ gì đốt cháy, đầu óc không còn
đủ dùng nữa.
Ánh mắt của mấy người khác cũng lập tức nhìn về phía Hàn Bất Phụ. Danh ngạch miễn thi đặc biệt của học viện Trung Cấp Hoàng Gia!
Chuyện này dù có tiền, có quyền cũng không chắc có thể được. Hơn nữa còn là nhân vật cấp hiệu trưởng đích thân đến thông báo, đúng là có thể viết vào trong tiểu thuyết của nhà thơ Ngâm Du.
“Còn ngây ra đấy làm gì?” Lúc này Lâm Bắc Thần cũng không để ý lúng túng nữa, hắn phấn khích nhảy lên, sau đó cho Hàn Bất Phụ một cái tát: “Ngốc rồi hả, nhanh đồng ý đi... Vương hiệu trưởng, hắn sẽ đi, nhất định sẽ đi.”
Hàn Bất Phụ như mộng say mới tỉnh, “Ta, nhưng mà... Thực lực của ta... Không...”
Hắn bị niềm vui này làm cho choáng váng đầu óc, cơ mà vẫn còn chút lý trí, lắp ba lắp bắp muốn bày tỏ thực lực của bản thân thật ra không đủ tư cách tiến vào học viện Trung Cấp Hoàng Gia.
Dù là học viện nào trong năm học viện Trung Cấp của Phong Ngữ hành tỉnh thì hắn đều cảm thấy bản thân không đủ tư cách đó.
Vương Như Ý mỉm cười, phản ứng của Hàn Bất Phụ nằm trong dự liệu của nàng.
Sau trận đấu ngày hôm qua, mọi tư liệu về Hàn Bất Phụ đều được nàng nắm rõ, nàng tỉ mỉ xem qua một lần đã hoàn toàn biết rõ thiếu niên này.
Mà càng hiểu nàng lại càng tán thưởng, càng yêu thích hắn. Cho nên mới nhanh chóng đoạt người trước kẻ khác, trực tiếp lên biển vì lo lắng hắn bị học viện nổi danh khác cướp mất.
Có điều khiến Vương Như Ý thấy kinh ngạc chính là phản ứng của Lâm Bắc Thần.
Đáp án lúc nãy của nàng có thể nói là không quan tâm đến cảm xúc của Lâm Bắc Thần, nét mặt thiếu niên hiện lên vẻ lúng túng không chút nào che giấu.
Mọi việc đến đây đều ổn, nhưng sau khi Lâm Bắc Thần nghe thấy Hàn Bất Phụ có được danh ngạch miễn thi đặc biệt, vẻ lúng túng không những không tăng thêm mà lại trở nên vui mừng, giống như chính bản thân hắn có được danh ngạch đó vậy.
Phản ứng như thế nằm ngoài dự liệu của Vương Như Ý.