Ba người liên thủ không chống được ba kiếm của Lâm Bắc Thần, không, chuẩn xác mà nói phải là năm người liên thủ không chống lại được ba kiếm hai tiễn của Lâm Bắc Thần.
Bại trận rồi
Rất nhanh, thanh âm quần áo phần phật từ phía sau truyền đến.
Chính là bốn người Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên và Hàn Bất Phụ, cả đám nhẹ nhàng như trẻ con qua nhà chơi, lấy đi cờ chiến trên số hiệu Lăng Vân Chí, còn tiện tay mang dây thừng của Chu Khả Nhi quay về.
Thắng bại đã phân.
“Lâm Bắc Thần, ta đã đánh giá thấp ngươi.” Chu Khả Nhi ngửa đầu, mái tóc đen dính vết máu, nàng lớn tiếng nói: “Có điều bắt đầu từ giờ ta đã nhớ kỹ ngươi, một ngày nào đó ta sẽ trả lại hai tiễn ba kiếm của ngươi hôm nay.”
“Tùy thôi.” Lâm Bắc Thần thu Đức Kiếm rồi nói: “Người nhớ kỹ ta có nhiều lắm, theo thứ tự trước sau ngươi phải xếp hàng.”
Chu Khả Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng dẫn theo đội viên của mình quay về chiến hạm Lăng Vân Chí.
Lúc này hai người Mạc Tân Vũ và Trương Ảnh cuối cùng cũng trèo lên được, bọn họ thở phì phò ọc nước, bị một tiễn của Lâm Bắc Thần bắn trúng làm cho lục phủ ngũ tạng của bọn họ sắp dịch chuyển rồi, còn mất đi dũng khí tái chiến.
Một lát sau, khi nhìn thấy chiến hạm Lăng Vân Chí biến mất trên mặt biển xa xôi, đám người Mễ Như Yên mới phản ứng lại, cảm đám liền hoan hô.
“Thắng rồi.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chúng ta thắng dễ quá nhỉ.”
“Hình như không kịp làm gì đã cầm được lá cờ chiến đầu tiên.”
Bốn thành viên đều cảm thấy như nằm mơ, quá trình chiến đấu như thế hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.
Mà đúng lúc này, bên ngoài bến cảnh năm sáu nghìn mét, hơn một vạn dân chúng quan sát trận đấu cũng rơi vào trong chấn động và kinh ngạc, nhiều người trực tiếp bị biểu hiện của Lâm Bắc Thần dọa cho sợ hãi.
Học viên có thể tiến vào top 10 Thiên Kiêu Tranh Bá không ai không phải thiên tài trong hàng triệu học viên ở Vân Mộng thành, bất kể là thiên phú, tiềm lực hay năng lực thực chiến thì đều là đội ngũ không ai sánh kịp.
Chu Khả Nhi đã chứng minh được thực lực của bản thân tại các môn sát hạch trước đó, nhưng bây giờ khi đứng trước Lâm Bắc Thần nàng lại không đỡ nổi một kích?
“Quá nhanh.”
“Phải đó, cơ mà hình như trước giờ Lâm Bắc Thần đều nhanh như
vậy.”
“Ta đã ngửi thấy mùi vô địch, ta muốn đặt cược thêm, bỗng dưng
cảm thấy Lâm Bắc Thần có hy vọng đấy.”
“Thế cũng chưa chắc, lần này là Chu Khả Nhi khinh địch, cốt lõi của chiến thuật toàn công toàn thủ là nằm ở việc bên mình có thực lực đè ép tuyệt đối, chỉ là nàng đánh giá thấp năng lực thực chiến của Lâm Bắc Thần, bị đánh cho một kích tơi bời mới thua thê thảm như thế.”
“Không sai, hoàn toàn là do sai lầm của chiến thuật, dưới sự sơ sẩy mà số hiệu Lăng Vân Chí bại bởi một mình Lâm Bắc Thần chứ không phải đoàn chiến của hắn, nếu như đến thêm một lần nữa Lâm Bắc Thần tuyệt đối không thắng dễ như vậy.”
Trong tiếng ồn ào thật lớn, các chuyên gia bắt đầu phân tích.
Trận đấu này đương nhiên có ảnh hưởng đến tỷ lệ đặt cược mười chiếc chiến hạm kia, nhưng ảnh hưởng đó vẫn chưa đạt đến trình độ bùng nổ.
Mọi người đang dần dần tiêu hóa chấn động trong lòng, ánh mắt cả đám không khỏi nhìn về phía mấy nơi đang tiến hành chiến đấu.
Trong khu vực chỗ ngồi quan sát.
Vương Như Ý xem xong cuộc đấu xảy ra trên chiến hạm Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ cũng không thể không thừa nhận, chiến lực của Lâm Bắc Thần vượt khỏi tưởng tượng của nàng.
Tên bại gia tử này phóng thích gấp đôi tiềm lực mà hắn biểu hiện ra trong sát hạch, đây đúng là học viên của mô hình chiến đấu.
Ngược lại hắn cũng miễn cưỡng có tư cách tiến vào học viện Trung Cấp Hoàng Gia, trong lòng nàng nghĩ một hồi, sau đó quyết định tiếp tục theo dõi.
Mà khu vực chỗ ngồi quan sát của các học viện khác, mấy đại lão dẫn đội cấp bậc hiệu trưởng đều đang không ngừng trao đổi ý kiến với đồng liêu bên cạnh.
Khu vực này vì chiến sự của số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ mà dậy sóng, mặc dù ít hơn so với chỗ ngồi phổ thông nhưng thứ bọn họ nhìn thấy rõ ràng càng thêm toàn diện và sâu sắc hơn.
“Có thể trực tiếp cho danh ngạch miễn thi đặc biệt.”
“Học bổng chắc phải cân nhắc lại.”
“Là mầm non, học viên loại hình chiến đấu, không hiếm lắm, tiếp tục quan sát.”
“Chuẩn bị liên hệ học viện Số 3, tốt nhất là có thể sau khi kết thúc Thiên Kiêu Tranh Bá gặp được chính học viên, ta thấy rất hứng thú muốn trò chuyện với hắn.”
“Vâng, Hoàng hiệu trưởng.” Âm thanh nghị luận rơi vào bên tai Vương Như Ý, nàng hừ nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng hô hào.
Chỉ thấy một trận đấu khác cũng đang vẽ dấu chấm hết, chiến đội Vô Song gặp chiến đội Bạch Vân cũng đang bị tàn phá ghê gớm, mà đội trưởng Tào Phá Thiên của chiến đội Bạch Vân thậm chí còn không ra tay, hai người Lâm Nghị và Đông Phương Chiến nghiền ép Tả Khâu Vô Song và các đội viên của hắn.
“Không nổi một kích.” Tào Phá Thiên liếc nhìn lá cờ tam giác màu vàng dễ dàng đạt được, hắn cảm thấy không thú vị lắc đầu.
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng xứng với hai chữ vô song ư?” Đông Phương Chiến vứt lá cờ ghi bốn chữ chiến đội Vô Song rồi dẫm xuống, hắn lại đá cho Tả Khâu Vô Song đang giãy dụa tính đứng dậy một phát, hắn cười lạnh nói: “Khuyên ngươi nên đổi tên đi, ngươi thực sự không xứng với hai chữ vô song.”
Hai người Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc đều lớn tiếng cười nhạo, hình ảnh này truyền đến khu vực quan sát ở bến cảnh.
“Mạnh quá.”
“Không nói Đông Phương Chiến và Lâm Nghị, hai bọn họ vốn là mầm non top 10, tại sao cảm thấy ngay cả hai người Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạch sau khi đi theo Tào Phá Thiên thực lực cũng tăng lên nhỉ.”
“Đây là cuộc chiến thứ hai thuộc đẳng cấp nghiền ép.” “Nghiền ép tất cả.”
“Các ngươi nói coi, nếu như Lâm Bắc Thần đấu với Tào Phá Thiên thì ai có thể thắng?”
“Khỏi cần hỏi, chắc chắn là Tào Phá Thiên, vừa nãy Lâm Bắc Thần dựa vào vũ lực chèn ép Chu Khả Nhi, nhưng lần này Tào Phá Thiên thậm chí còn không ra tay, khoảng cách giữa đội viên thật sự quá lớn.”
“Lâm Bắc Thần không có phần thắng.”
Các chuyên gia ngồi trong đám người lại không ngừng bày tỏ quan điểm của bản thân.