Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410: Nhận Thua

Chương 410: Nhận thua

“Đại, đại ca đừng đánh ta, ta, ta đưa cờ cho ngươi.” Tiêu Bính Cam vừa nhìn thấy đội ngũ của Tào Phá Thiên lập tức bị dọa sợ, nhận thua ngay tại chỗ, không hề có tý ý chí chiến đấu, sau đó hắn lắp ba lắp bắp dâng cờ chiến của đội mình bằng hai tay.

Khi dân chúng trong khu quan sát trông thấy cảnh tượng này liền ngơ ngác.

Chuyện gì vậy? Trực tiếp nhận thua?

Đây là lần đầu tiên xảy ra việc này từ khi bắt đầu trận chiến đoạt cờ đồng đội, e rằng cũng là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử tranh cờ tại Thiên Kiêu Tranh Bá.

Cho dù biết không địch lại nhưng có rất nhiều thiếu niên vẫn liều mạng đấu một trận, triển lộ hết tất cả học thức của bản thân.

Thua, cũng phải đứng thẳng lên.

Đây mới là khí chất kiếm sĩ chân chính.

Tên Tiêu Bính Cam này đúng là nhát gan, chẳng lẽ hắn do Tào Phá Thiên sắp đặt dùng để làm nổi bật nội ứng của bản thân?

Nhưng trông biểu cảm của Tào Phá Thiên thì không giống lắm, bởi vì nét mặt vị thiên tài của Bạch Vân thành cũng cực kỳ đặc sắc.

“Ngươi chủ động nhận thua?” Lâm Nghị cũng không thể ngờ hỏi lại.

Tiêu Bính Cam là một thiếu niên cao to béo tốt, mái tóc dài xum xuê, ngũ quan mềm mại, không anh tuấn cho lắm nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn, hắn nghe thấy vậy liền cười hì hì nói: “Đúng đúng, nếu đã đánh không lại thì cần gì phải chống cự, vô ích thôi, nhận thua với cường giả đâu phải chuyện xấu hổ.”

Lâm Nghị cũng không biết phải nói gì hết, đóa hoa quái dị này là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Tào Phá Thiên im lặng trong chốc lát, cảm thấy bản thân có thể không chiến mà thuần phục được binh lính đã là một thành tựu không nhỏ, vậy nên gương mặt của Tiêu Bính Cam cũng trở nên thuận mắt hơn với hắn.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lựa chọn của ngươi rất sáng suốt.” Tào Phá Thiên thu cờ chiến về đội Bạch Vân.

Tiêu Bính Cam đứng trên chiến hạm Đánh lộn Lâm Bắc Thần, hắn lười biếng duỗi thắt lưng, nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Hai chiến hạm chậm rãi tách ra, mỗi bên tiến vào tuyến đường mới.

Tiêu Bính Cam cũng không để ý đến biểu cảm xấu hổ xen lẫn tức giận của bốn đồng đội, hắn nói: “Ha ha, cuối cùng cũng đuổi được đồ sát tinh Tào Phá Thiên kia... Ấy? Bốn người các ngươi làm gì mà vẻ mặt như đưa đám thế, đến đây, tiếp tục làm chuyện xấu đi, dù sao cũng có nhiều thời gian...”

Bốn đội viên khác vẻ mặt hạn héo lời, ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Bính Cam.

Sớm biết đồ mập này không có cốt khí như thế bọn họ chắc chắn sẽ không chọn vào đội.

Bây giờ thì hay rồi, bốn người bọn họ cũng bị đóng vào cái cột nhục nhã này.

Tiêu Bính Cam cười hì hì, từ trong ngực lấy ra một vật rồi nói: “Các ngươi nhìn đi, đây là cái gì?”

Bốn đồng đội vừa nhìn liền ngơ ngác, sao lại có một lá cờ chiến nữa? Chuyện gì thế này?

Tiêu Bính Cam cười đê tiện: “Vừa nãy ta đưa cờ chiến giả cho đồ đần Tào Phá Thiên kia, cờ thật vẫn ở chỗ ta đây này, ha ha, không đánh lại được đứa cháu kia thì sao không dùng trí tuệ chứ? Một lá cờ giả đã lừa cho đồ oắt kia vui mừng rời đi, tội gì mà không làm chứ, ha ha, có phải bị IQ vĩ đại của ta làm cho chấn động không?”

Bốn đồng đội kia nghẹn họng trân trối, bọn họ thật sự không ngờ tới Tiêu Bính Cam còn có chiêu này.

“Tại sao ngươi không nói trước với chúng ta?” Một đồng đội vô thức hỏi.

Tiêu Bính Cam trợn trắng mắt: “Không phải ta giấu các ngươi, mà là diễn xuất của các ngươi ngay cả cô nương mới vào thanh lâu cũng không bằng, người ta vừa nhìn đã biết rồi, sao có thể diễn kịch với người thông minh tuyệt đỉnh như ta?”

Bốn đồng đội nghe vậy trở nên tự kỷ.

“Nhưng... sớm muộn gì Tào Phá Thiên cũng phát hiện ra, giấu được

một lúc chứ không giấu được cả đời.” Một đồng đội khác nói.

Tiêu Bính Cam run rẩy cười trộm: “Đâu tính giấu hắn cả đời, lần sau

gặp mặt chúng ta đi đường tắt là được...”

“Vậy sao vừa nãy không làm thế?” Một đồng đội khác lại hỏi.

Tiêu Bính Cam nói: “Ngươi ngốc hả, vừa nãy đội ngũ của Tào Phá Thiên rõ ràng đang độ đỉnh phong, năm người đó đều khí thế hừng hực, điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ vẫn chưa gặp được Lâm Bắc Thần, trận đấu trước đó chắc chắn là cách thức nghiền ép, thực lực của bọn họ không bị bào mòn mà vẫn đang ở độ đỉnh phong, cho dù bổn thiếu gia có thể lật đổ Tào Phá Thiên thì các ngươi cũng không chơi nổi bốn đồng đội với thực lực không thật kia, lúc đó đánh nhau với bọn họ không phải là tự chuốc nhục à?”

Bốn người nghe vậy lại tiếp tục tự kỷ, thế này là ghét bỏ bọn họ cỡ nào chứ, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, đội trưởng nói thật sự có đạo lý.

Tiêu Bính Cam nói tiếp: “Trước hết chúng ta cứ nhận thua, ổn định không gấp gáp, ngồi xem long hổ tranh đấu chờ đến khi Tào Phá Thiên gặp Lâm Bắc Thần, đôi bên nhất định tổn thất nặng nề, đến lúc đó chúng ta có thể... Há há há.”

Hắn càng nói càng đắc ý, nhịn không được mà chống nạnh ngửa đầu cười to.

Cuộc đối thoại này được truyền rõ ràng đến khu quan sát tại bến cảng, tất cả khán giả đều vô cùng kinh ngạc.

Vốn cho rằng trận chiến Thiên Kiêu Tranh Bá này chỉ có một mình Lâm Bắc Thần độc lạ kia đã đủ khiến mọi người dở khóc dở cười rồi, thế mà cuối cùng lại lòi thêm một tên giả trư ăn thịt hổ?

Tiêu Bính Cam dù là độ nham hiểm hay là độ mặt dày đúng là không hề kém Lâm Bắc Thần.

Hai bông hoa lạ.

Hai bông hoa này nếu như gặp nhau không biết sẽ xảy ra gì đây? Đầu óc của người bình thường chắc chắn không nghĩ ra.

Đúng lúc này, một thành viên của chiến đội Đánh lộn Lâm Bắc Thần thấp giọng nói: “Nếu như chúng ta gặp đội Lâm Bắc Thần trước đội của Tào Phá Thiên thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment