Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416: Ta Nói Sai Gì À?

Chương 416: Ta nói sai gì à?

“Tư liệu, nhanh đưa tư liệu của thiếu nữ đó cho ta.” Phó hiệu trưởng

Vương Như Ý của học viện Trung Cấp Hoàng Gia vội vàng hét lên. Tâm phúc ở bên cạnh nàng nhanh chóng đưa tư liệu qua.

Vương Như Ý liếc mắt xem, trực tiếp giơ tay xé nát, nàng giận dữ nói: “Đây là tư liệu của phòng Giáo Dục sao? Đúng là buồn cười như quảng cáo ven đường vậy... Tại sao không có ai nói với ta Vương Hinh Dư lại là thuộc tính song Huyền khí?”

Bên cạnh truyền đến giọng nói ôn hòa của phó hiệu trưởng Hải An của học viện Trung Cấp Số 1: “Là của ta đó, cô bé này là của học viện chúng ta, ai tranh với ta thì ta sẽ... Nhanh, lập tức phái người đi liên lạc với nhà nàng, học bổng toàn phần...”

Nhưng căn bản không có ai nể mặt ông ta. “Thầy hướng dẫn tùy chọn...”

“Yêu cầu gì đều có thể bàn, nhất định phải nắm chắc người nhà nàng.”

“Nhanh, nếu như không làm gì được thì cách ngươi tự động từ chức cho ta.”

Mấy vị phó hiệu trưởng giống như điên rồi, bọn họ lớn tiếng ra lệnh bảo mấy người làm việc bên cạnh mình nhanh chóng đi tìm cha nương của Vương Hinh Dư, tìm kiếm giáo viên của học viện Số 1, mặc kệ phải tốn bao nhiêu cũng phải lấy được cơ hội gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”

Về phần tại sao bọn họ lại dùng cách gầm lên ra lệnh ư? Bởi vì dân chúng xung quanh khu quan sát đều đang hét ầm lên, điều này khiến cho toàn bộ bến cảng chìm trong tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều cảm thấy giống như sóng thần ập đến, nếu như không lớn tiếng hét lên thì giống như không bình thường lắm, mà bản thân rốt cuộc phát ra âm thanh gì kỳ thật ngay cả chính mình cũng không nghe rõ.

Biểu hiện của Vương Hinh Dư thật sự chấn động tất cả mọi người.

Thuộc tính song Huyền khí?

Trước đây việc này chưa từng xuất hiện ở Vân Mộng thành, ngay cả gương mặt của chính quan Đàm Cổ Kim thuộc tỉnh Phong Ngữ cũng biến đổi, có chút kinh ngạc.

Vân Mộng thành chỉ là nơi hẻo lánh mà thôi, tại sao lại liên tục xuất hiện yêu nghiệt chứ?

Bạch Hải Cầm ở bên cạnh cũng biến sắc.

“Trong Vân Mộng thành còn tiềm ẩn yêu nghiệt thế này sao?” Vào lúc này, ông không khỏi sinh ra tâm tư thu đồ đệ, biểu hiện của Vương Hinh Dư so với Tào Phá Thiên năm đó còn mạnh hơn chút, sớm biết có đứa trẻ như này thì cần gì phải thu nhận Tào Phá Thiên chứ?

Nhưng đó cũng chỉ là một phút xúc động mà thôi, ngay sau đó, sự quái dị trên khuôn mặt của Bạch Hải Cầm hoàn toàn biến mất.

Trong lòng ông ta biết rõ, quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá lần này nhất định là của đồ đệ Tào Phá Thiên.

Bởi vì mọi chuyện đã được sắp xếp cả rồi, cho dù Vương Hinh Dư yêu nghiệt vô cùng, đánh bại được Lâm Bắc Thần thì khi đấu với chiến đội của Tào Phá Thiên vẫn sẽ phải thua, vừa vặn trở thành đá kê chân cho Tào Phá Thiên.

Lâm Nghị ngồi bên cạnh như học sinh tiểu học, nét mặt hắn hiện lên sự giận dữ, hắn vốn tưởng rằng Lâm Bắc Thần nhất định sẽ thất bại, đi theo Tào Phá Thiên dành được quán quân, sau đó rút lui theo Lăng Thần, mình có thể có được vị trí số một tại Vân Mộng thành, nhưng bây giờ xem ra...

Bỗng dưng... Ầm!

Lại một tiếng sóng khủng bố hơn trước vang lên tại bến cảng, dường như ngay cả mặt đất đều chấn động.

Chỉ thấy trên màn hình huyền tinh, chiêu thức cực hạn của Vương Hinh Dư và Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng ác liệt va chạm nhau.

Ánh sáng rực rỡ như pháo hoa trong đêm giao thừa, trên boong tàu chiến hạm Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ phát ra gần như khiến màn hình Huyền tinh đó rơi vào trạng thái tối om.

Mà sau giây phút ngắn ngủi, thắng bại đã phân.

Trên màn hình khôi phục lại màu sắc, một bóng người bắn ngược ra ngoài hơn mười mét từ vùng sáng, thân hình hơi lảo đảo, khóe miệng trắng xinh tràn ra máu tươi, đôi tay cầm kiếm da thịt rách toác, trên thân kiếm cũng có từng giọt máu tươi chảy xuôi theo rãnh máu!

Người đó là Vương Hinh Dư.

Trên gương mặt thanh tú của Vương Hinh Dư để lộ nét mặt khó tin. “Lão đại...”

“Ngươi không sao chứ?” Mấy người Viên Duệ, Cù Thiên Giai chạy đến đầu tiên.

Sự thân thiết tràn ngập trong lời nói, xưng hô cũng rất khác biệt.

Vương Hinh Dư phun ra một ngụm máu tươi, nàng thở một hơi dài, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, bình tĩnh nói: “Ta không sao... Phụt.” Lại một ngụm máu tươi tanh tưởi dâng lên, lúc này mới ổn định được huyền khí bạo loạn trong cơ thể.

Phía đối diện.

Lâm Bắc Thần cầm kiếm chỉ xuống đất, “Từ khi lực lượng cơ thể của ta hoàn thiện đến nay, bạn học Vương là người đầu tiên ép ta đến mức này đấy, thực lực của ngươi đúng là nằm ngoài dự đoán của ta.” Hiếm khi hắn đứng đắn một lần.

Vương Hinh Dư tuy thua nhưng ánh mắt lại bừng sáng: “Hay cho một chiêu Bích Hải Triều Sinh, ta có thể cảm nhận được kiếm chiêu tiếp theo càng khủng bố hơn, không biết tên nó là gì?”

Lâm Bắc Thần suy nghĩ rồi nói thẳng ra: “Ta thi triển chính là Bích Hải Tam Kiếm, kiếm đầu tiên tên Bích Hải Triều Sinh, kiếm thứ hai là Thế Chi Trọc Lãng, kiếm thứ ba tên Tàng Thanh Vu Trọc.”

“Kiếm pháp hay.” Ánh mắt Vương Hinh Dư sáng ngời: “Chờ ta dưỡng thương xong, nhất định sẽ đến thỉnh giáo bạn học Lâm, đã thấy được chỗ tinh diệu của tam kiếm này, hy vọng bạn học Lâm không tiếc lời dạy bảo.”

Lâm Bắc Thần sa mạc lời.

Hắn đau đầu nhất là kiểu cuồng võ này, gặp được đối thủ có cảm giác luôn quấn chặt đánh không dứt, thảo luận liên tục.

Đời người luôn đánh chém không thú vị gì cả, việc này không thể nằm xuống giao lưu tình cảm giữa hệ người lười à?

“Đấu kiếm sao? Ấy, nói thật thì nếu như bạn học Vương có hứng thú với thứ khác có khi ta còn hoan nghênh.” Lâm Bắc Thần uyển chuyển từ chối.

Hắn nói phương diện khác đương nhiên là chỉ thơ từ ca phú. Nhưng lời này từ miệng hắn nói ra, rơi vào tai người khác ý nghĩa liền thay đổi luôn.

Gương mặt mấy người Viên Duệ, Cù Thiên Giai lập tức hiện lên sự tức giận, Vương Hinh Dư ngơ ngác, nét mặt cũng hiện lên một chút vẻ lạnh lùng.

“Tiếp tục đi.” Nàng không nói chuyện nữa.

Lâm Bắc Thần gãi đầu.

Chuyện gì thế? Hắn nói sai gì hả?

Bình Luận (0)
Comment