Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420: Thần Ân Ấn Kiếm

Chương 420: Thần Ân Ấn Kiếm

“Thần Ân Ấn Kiếm!!” Dạ Vị Ương hét lên.

Ngay lập tức, khí tức của cả người nàng liền thay đổi, ánh sáng màu bạc tuôn trào trong đôi mắt nàng, giống như đột ngột mất đi tình cảm của nhân loại bình thường, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào, thân hình không ngừng cao lên ba mươi mét, ứ đọng trong không trung.

Hai tròng mắt bạc lạnh lẽo giống như thần linh cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn chúng sinh giãy dụa như con kiến.

Thủ ấn phức tạp cuối cùng cũng hoàn thành. Thần lực tuôn trào, kiếm ý sau lưng mở ra.

Bốn cánh hợp mười, âm thanh leng keng như thực chất ma sát, cánh kiếm hóa thành một cái kiếm màu bạc dài hai mươi mét, chỉ về phía bầu trời sau đó đột ngột chém xuống không trung.

......

“Không hay.”

Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân.

Tần chủ tế đang cầu khấn trước mặt tượng thần, cảm ứng được vài tia dao động truyền đến từ vùng biển xa xôi liền biến sắc, nàng nhanh chóng đứng dậy.

Thân hình khẽ động, vị nhân vật đẹp đến cùng cực này thoắt cái đã đến bên cạnh Nhai Kiếm, từ trên cao nhìn về phía đại dương mênh mông xa xa.

“Nha đầu kia thế mà dám dùng loại lực lượng đó, đúng là manh động mà.” Biểu cảm của Tần chủ tế trở nên phức tạp.

“Mạnh quá... phải ngăn nó lại.” Sau giây lát lúng túng, lưng nàng bung ra một cái cánh dài tới mười mấy mét, tản phát ra ánh sáng rực rỡ như ngôi sao băng bắn về phía sâu đại dương.

......

Thành Chủ phủ.

Lăng Thần nhàm chán ngồi trên cửa sổ gác mái của biệt việt, đôi chân nhỏ xinh trắng như mỡ dê đang thả xuống bên ngoài, khi đang ngáp dở thì nàng đột nhiên biến sắc.

Trong con ngươi là đôi đồng tử màu đen phóng đại thu nhỏ ba lần, màu sắc cũng thay đổi ba lần.

Sau đó lúc Lăng Thần nhắm hai mắt lại mới dần dần khôi phục vẻ bình thường, nàng mở mắt ra, hai tay nâng má nhìn về phía bến cảng, trên mặt nở nụ cười.

“Thế giới này đúng là không công bằng.” Dường như nàng đang tự lẩm bẩm, lại giống như đang nói chuyện với người bạn nào mà không thấy được.

Dưới lầu, một cây ngô đồng có tuổi thọ mười bốn năm.

Ánh mặt trời xuyên thấu bóng cây loang lổ, chiếu ra từng điểm sáng to bằng đồng xu trên mặt đất, theo sự lay động của gió mà liên tục thay đổi vị trí, tựa như ngôi sao trong vũ trụ không ngừng lóe lên, sáng mờ không ổn.

Tần Lan Thư ngồi trên ghế đá thuộc hạ, trong tay bà ta cầm một quyển sách, đang yên tĩnh đọc nó.

Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát thì sau khi khí tức của Lăng Thần khôi phục bình thường bà ta mới thở phào một hơi, nắm tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng.

......

Ầm!

Lực lượng đáng sợ va đập vào nhau.

Cực kiếm rực rỡ như ánh trăng sáng chém xuống, thân hình của Tào Phá Thiên liên tục lùi ra sau.

“A...” Hắn phẫn nộ hét lên, đôi mắt đỏ như máu.

Đáng chết.

Kích phát một viên hạt giống kiếm huyền vậy mà vẫn không thể ngăn cản nữ nhân đáng ghét này, tại sao nàng ta lại có lực lượng như thế?

Bạch Vân kiếm trong tay hắn kêu ông ông, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Khóe miệng Tào Phá Thiên tràn ra máu tươi, điên cuồng thôi động Huyền khí của bản thân, hoàn toàn phóng thích lực lượng của hạt giống kiếm huyền, nhưng vẫn phải lùi lại như trước, mắt thấy nó sẽ bị kiếm ảnh chói lọi nuốt chửng thì đúng lúc này...

Ai cũng không ngờ tới việc đó xảy ra.

Bộp!

Kiếm ảnh chói lọi bỗng nhiên dừng lại, sau đó sụp đổ như sương mù trong gió, tan rã lả tả.

Lực lượng của cánh kiếm nghiền ép nháy mắt biến mất.

Tào Phá Thiên ngẩn người.

Chỉ thấy Dạ Vị Ương ở trong không trung trên mặt xuất hiện những Huyết Văn quái dị, miệng mũi nàng cũng dính máu, ánh mắt tan rã, sau đó hừ nhẹ một tiếng trực tiếp ngã từ trên không trung.

“Cơ hội tốt.”

Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng hắn

rất rõ ràng, đây là cơ hội ngàn năm có một! Bụp!

Kiếm quang đâm thủng hư không, Bạch Vân kiếm trong tay Tào Phá Thiên không hề lưu tình kích phát toàn bộ lực lượng chém về phía Dạ Vị Ương.

“Không hay.” Mộc Cận Hàn thấy vậy liền kinh ngạc, mặc kệ việc canh giữ chìa khóa mà xoay người xông về phía Dạ Vị Ương.

“Cút đi!” Tào Phá Thiên vung kiếm lên, kiếm quang bao trùm khắp nơi, sóng khí cuồn cuộn.

Ầm!

Mộc Cận Hàn không phải là đối thủ của hắn, trường kiếm trong tay bị kiếm khí chém vỡ, khóe miệng trào máu tươi, bắn ngược ra ngoài.

“Đội trưởng!”

“Dạ tỷ tỷ!” Ba thiếu nữ khác kinh hãi vô cùng, ngay lập tức từ bỏ đối

thủ, cả đám đồng loạt xuất kiếm vây công Tào Phá Thiên.

“Người cản đường ta sẽ chết.” Tào Phá Thiên vẻ mặt lạnh lùng, Bạch

Vân kiếm trong tay không hề lưu tình. Bộp bộp bộp!

Ba kiếm bị chém đứt, cho dù ba thiếu nữ kia có thêm sự gia tăng chúc phúc của Thần Điện, thực lực tăng vọt thì cũng không phải là đối thủ của Tào Phá Thiên, bọn họ trong nháy mắt bị chém cho phun máu, bắn ngược ra ngoài rồi ngã trên boong tàu!

“Thua rồi.” Kiếm thế của Tào Phá Thiên không dứt, vô tình chém về phía Dạ Vị Ương.

Lúc này trạng thái cơ thể của Dạ Vị Ương đã vô cùng gay go, có điều cánh kiếm sau lưng nàng lại trong thời khắc mấu chốt sinh ra dao động ý thức kỳ lạ, tự động bảo vệ chủ nhân, bao bọc Dạ Vị Ương lại.

Rầm!

Cơ thể của Dạ Vị Ương được cánh kiếm bao trùm bị đánh ác liệt rồi nện vào boong tàu, không ngừng quay cuồng sau đó cánh kiếm tan rã.

Ánh mắt Tào Phá Thiên lộ ra sự hung ác, hắn không kiềm được mà bổ thêm một kiếm, trực tiếp đâm vào Dạ Vị Ương đã không còn năng lực phòng vệ.

Mấy người Lâm Nghị thấy vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tào Phá Thiên muốn giết người sao?

Lúc muốn ngăn cản thì đã chậm mất rồi, trên bến cảng, các khán giả và giáo viên nhìn thấy cảnh tượng này đều bị dọa cho sợ hãi.

Trong mắt Bạch Hải Cầm lóe lên sự tức giận, tên nghiệt đồ này dễ dàng bị tức giận như thế, sao làm việc không biết nặng nhẹ vậy?

Ngay khi trái tim của mọi người đang treo lên thì cũng đúng lúc trọng tài chính của trận đấu muốn ra tay ngăn cản, cơ mà bỗng dưng....

Bình Luận (0)
Comment