Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422: Iq Thượng Thừa

Chương 422: IQ thượng thừa

“Ta vì để hấp dẫn mà thôi.” Tiêu Bính Cam vẻ mặt oan ức nói: “Vị tiểu tiên nữ này, còn có Bắc ca ca nữa, các ngươi không biết à, học viên tầng chót như ta đây muốn hấp dẫn sự chú ý cũng đâu dễ dàng gì...”

Nói đến đây, đồ mập béo này lại giả vờ lau nước mắt: “Trước đó trong các buổi sát hạch ta cố gắng hết sức cũng không thể nâng độ hot của bản thân, cho nên khi tiến vào đoàn chiến cướp cờ ta chỉ đành binh hành hiểm chiêu, dùng thủ đoạn này để hấp dẫn sự chú ý của người khác, tính toán nhận mấy quảng cáo kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Đây...

Lời này nghe có lý đấy.

Mấy người Mễ Như Yên quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần.

Đội trưởng đại nhân đang đứng trên đài quan sát, trên trán hiện lên vài sọc đen.

Đóa hoa độc lạ này từ đâu đến vậy? Ngày nóng bức mà dám cọ nhiệt của ta à? Thế mà còn nói được hùng hồn như thế?

“Đánh cho ta, cướp cờ chiến lại đây.” Lâm Bắc Thần hung ác nói. Nhìn thấy tên Tiêu Bính Cam này trong lòng hắn không khỏi nảy

sinh một cảm giác nguy cơ.

Đồ láo toét này còn muốn cướp ngai vàng đệ nhất não tàn của hắn ở

Vân Mộng thành ư.

Nhưng mà làm việc kỳ lạ, nói lời vớ vẩn, ngay cả tên cũng độc đáo như thế, Bánh quy nhỏ? Đậu má vẫn nên là Quả táo nhỏ đi.

“Đại ca, đừng đánh, đừng đánh mà.” Tiêu Bính Cam trực tiếp dâng cờ chiến, cười hì hì nói: “Ta là thần tượng của đại ca... ấy không, đại ca là thần tượng của ta, vốn dĩ không cần chiến đấu làm gì, đại ca nói một câu thì cờ chiến này ta bằng lòng dâng hai tay.”

Hửm?

Thú vị thế cơ?

Lâm Bắc Thần không khỏi có chút kích động, xuyên không lâu như vậy cuối cùng cũng có người cảm nhận được khí chất bá vương của nam chính trên người mình rồi sao? Cuối cùng cũng có người cúi đầu bái phỏng?

“Ngươi là Tiêu Bính Cam à, vậy cái tên Tiêu Chương là gì của ngươi?” Lâm Bắc Thần đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn lên tiếng hỏi.

Tiêu Bính Cam không hề do dự nói: “Ồ, tên đó là anh họ của ta, là bại gia tử không có mặt mũi... à, đại cao, ta không phải ám thị ngươi đâu, ta cũng không phân biệt đối xử với bại gia tử, thật ra ta luôn có một giấc mộng, chính là thành công làm một bại gia tử như ngươi... Mấy ngày trước anh họ ta không phải bị đại ca thu thập sao? Sau đó hắn qua tìm ta, hy vọng ta báo thù cho hắn ở trong trận đoàn chiến cướp cờ, còn bằng lòng trả thù lao 100 tiền vàng đấy...”

......

Khu vực quan sát vip của bến cảng.

Tiêu Chương ngồi sau cha hắn lập tức tái mặt.

Đờ cờ mờ nó chứ.

Mình bị bán rồi? Đồ chó chết Tiêu Bính Cam này, tống tiền mình hẳn 500 tiền vàng thế mà nói ra chỉ cầm có 100 tiền vàng.

Đồ trứng thối kia không phải người mà.

Đằng trước hắn, khóe miệng Tiêu Vân Long co rút lại, quay đầu trừng mắt với Tiêu Chương.

“Cha, người bình tĩnh chút.” Cảm giác được một cỗ sát khí, lúc này Tiêu Chương đã không kiêu ngạo nổi.

“Đây chính là đứa nhỏ của Xuân Hoa gia sao? Rất có cá tính.” Tiêu lão gia tử ngồi phía trước bỗng dưng vuốt râu tán thưởng.

Vẻ mặt Tiêu Vân Long nghiêm nghị, lúc quay sang đã nở nụ cười chân thành nói: “Cha, chính là con của tiểu muội, ba năm trước đến Vân Mộng thành rồi vẫn luôn ở Tiêu gia chúng ta, ngày nay cũng coi như là người nổi bật trong thế hệ thiếu niên của Tiêu gia.”

Tiêu lão thái gia gật đầu: “Ừm, được đấy, rất có tính cách, Xuân Hoa và con trai đến đây lâu như vậy tại sao ta chưa từng nhìn thấy? Đợi đến khi Thiên Kiêu Tranh Bá kết thúc, để bọn họ đến gặp ta.”

“Vâng, thưa cha.” Tiêu Vân Long vội vàng nói.

......

Số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ.

Lâm Bắc Thần đơ người.

Cái quái gì vậy, ta hỏi có một câu mà sao ngươi nói nhiều thế? Có điều nếu đã cọ lưu lượng của ta, vậy thì phải trả giá.

Hắn đang định tống tiền một phen, ai biết được tên Tiêu Bính Cam này giống như con sâu trong bụng hắn chứ: “Đại ca, ngươi không cần nói, ta hiểu, ta hiểu hết mà... Phân chia nhé, cái gọi là gặp người có thân phận, ta cọ nhiệt ngươi thì ta chia tiền cho đại ca...”

Nói xong, hắn trực tiếp lấy ra 50 tiền vàng, chắp hai tay đang lên.

Lâm Bắc Thần: “???”

Đồ chó này chẳng nhẽ biết thuật đọc tâm à? Miễn cưỡng coi như hợp lý.

Hắn ý bảo Hàn Bất Phụ thu tiền đi, suy nghĩ trong chốc lát lại không tìm được cái cớ gì khác để vơ vét của tên mập này, hơn nữa chìa tay không đánh mặt người cười, huống chi tên mập này còn là fan của mình...

“Cầm cờ, rút lui.” Lâm Bắc Thần nói.

Bạch Khâm Vân tức giận: “Là sao? Ta lại không có cơ hội xuất chiến

à?”

Lâm Bắc Thần đáp trả: “Bảo tồn thực lực...”

Lời còn chưa nói xong, Nhạc Hồng Hương bỗng dưng cau mày: “Chờ đã, lá cờ này không đúng lắm... hình như là cờ giả.”

“Cái gì?” Tiêu Bính Cam lập tức tru lên như heo chọc tiết, uất ức lắp bắp nói: “Sao có thể là giả được, lúc ta thêu đã cực kỳ cẩn thận rồi, giống y hệt thật luôn...”

Bốn đồng đội sau lưng hắn đồng loạt ôm mặt, đờ mờ đây chính là IQ thượng thừa của ngươi hả?

Một đấng nam nhi, rốt cuộc sao thêu được cờ chiến thế. Rốt cuộc còn có việc gì mà ngươi không dám làm?

Bình Luận (0)
Comment