“Hoàn toàn không biết.”
Tên đồng đội có vẻ ngơ ngác nói: “Bốn người bọn ta, một người trả hai trăm tiền vàng phí đội liền được vào, trước đó chưa từng biết hắn, không có quan hệ gì cả.”
“Cái gì?” Mễ Như Yên khó tin nói: “Phí đội? Các ngươi còn phải trả phí đội?”
Tên đồng đội thứ ba nói: “Tên béo này tốt xấu gì cũng là đội trưởng top mười Thiên Kiêu, có quyền lợi của tổ đội, bốn người bọn ta đều là đồ bỏ đi, thành tích xếp hạng thi đấu ở vị trí cuối cùng, các đội khác không cần bọn ta, có thể trả hai trăm tiền vàng để một lần trải nghiệm không khí cuộc chiến đoạt cờ đã lời lắm rồi.”
Hàn Bất phụ cùng Nhạc Hồng Hương đều cúi đầu, cái thao tác này có chút quen thuộc.
Nếu Lâm Bắc Thần không phải vì coi bọn họ là bạn bè thì e rằng hắn cũng sẽ làm như vậy, dù sao hắn cũng là tên có tiếng tham tiền.
“Các ngươi nói xem, ai thắng?”
Đội viên cuối cùng của chiến đội ‘đánh Lâm Bắc Thần tàn bạo’ đưa ra một câu hỏi.
Đề tài này lập tức nổ ra một cuộc tranh luận.
Tám đội viên của hai đội cuối cùng đều ghé vào trước lan can boong tàu của đội ‘đánh Lâm Bắc Thần tàn bạo’, cách biển mười lăm mét, bắt đầu lặng lẽ theo dõi trận chiến.
“Đánh hay lắm.”
“Dùng lực, đánh chết hắn.”
“Lâm tiểu bạch kiểm, ngươi chưa ăn cơm à?” “Tên béo, mau dùng sức hút sữa đi.”
Tám người thậm chí còn hô lên.
“Hả? Sữa?” Bạch Khâm Vân nghe đến từ đó, đột nhiên cảm thấy có hơi đói bụng.
Tiểu phú bà này không chút giấu giếm tài lực, trực tiếp từ trong bảo khố trữ vật lấy ra một đống đồ ăn vặt, rất lễ phép nói: “Lại đây, ăn hạt dưa, uống chút rượu... Xem náo nhiệt sao có thể thiếu đồ ăn vặt chứ? Ta còn có cả thịt nướng...”
Bến cảng.
Những người dân trong khu vực đang theo dõi trận chiến đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chuyện quái gì thế này? Hai đội trưởng xuất chúng mang theo một đám đồng đội xuất chúng ư?
Hai đội trưởng tài giỏi thì liều chết đánh nhau, còn đồng đội lại giống như đám bạn cũ lâu năm chưa gặp, uống rượu ăn thịt cắn hạt dưa, ở một bên nhìn thích thú?
Lăng Quân Huyền nở nụ cười, mấy đại lão sở trưởng của Vân Mộng thành bên cạnh ông ta cũng buồn cười.
Việc lạ thì năm nào cũng có, nhưng mà năm nay lại cực nhiều.
Như việc Lâm Bắc Thần cùng Tiêu Bính Cam tài hoa trăm năm khó gặp như vậy, thế mà lần này lại xuất hiện hai người.
Tuy nhiên sức mạnh của Lâm Bắc Thần mọi người đều biết từ lâu, nhưng tên Tiêu Bính Cam này từ trước đến nay vẫn luôn không ai biết đến, không ai để ý đến hắn, cuối cùng tiến vào đây mới biết mạnh như vậy.
Nhân viên công tác của các học viện nổi tiếng ở đài quan sát cũng chết lặng.
Lần này họ đến Vân Mộng thành chiêu sinh, nhưng mà chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi, trước đó bọn họ cũng đã đi đến vài đại thành, khảo sát vài hạt giống thiên tài rồi, nhưng làm cho tâm trạng bọn họ không ngừng điên cuồng thì đây là lần đầu tiên.
Vốn cho rằng một Vương Hinh Dư đã đủ làm cho bọn họ điên cuồng rồi, nhưng hiện tại xem ra Tiêu Bính Cam này cũng không kém bao nhiêu.
Vân Mộng thành chẳng lẽ đã vô tình trở thành vùng đất trù phú gì đó? Tần suất xuất hiện nhân tài cũng cao quá đi.
Một tên đang ở trong phòng bí mật xem cuộc chiến, âm thanh bình tĩnh lãnh đạm đột nhiên lại vang lên: “Hai tên tài hoa này đặt ở trên chiến trường đều sẽ là mãnh tướng tuyệt thế, nhân tài chiến đấu hiếm thấy như này nhất định phải nghĩ cách...”
...
Trên boong tàu số hiệu Lưu Thái Châu Bảo Ngọc, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Hai người đều đánh rất nghiêm túc.
“Tên chó chết này, che dấu cũng tốt đấy.” Lâm Bắc Thần càng đánh càng giật mình, sức mạnh của tên mập này quá mạnh, thậm chí so với Vương Hinh Dư đã thi triển bí thuật thì hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.
“Ca ca, che dấu tốt thì cũng đánh không chết ngươi.” Tiêu Bính Cam nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Bắc Thần tức giận vung nắm đấm nói: “Ngươi nói xem, với sức mạnh này của ngươi, sao không sớm thể hiện ra, còn phải giả bộ đến cuối cùng, lúc trước kiểm tra nâng vạc với các môn khác ngươi giả bộ như cháu trai của ta ấy.”
Tiêu Bính Câm vừa liều mạng vung nắm đấm vào Lâm Bắc Thần vừa giải thích: “Ca à, làm quảng cáo kiếm tiền ngươi có thể giỏi hơn ta, nhưng giả bộ thì ngươi vẫn không bằng ta đâu, ngươi nhìn ta xem vẫn luôn đục nước béo cò, cũng chẳng ai nhắm vào ta cả, coi như ta may mắn tới được trận chiến đoạt cờ đoàn đội, ta lại trở tay bùng nổ, bọn họ có phải đều đang rất kinh ngạc đúng không? Hiệu ứng bùng nổ như vậy chính là thứ ta muốn, đủ rung động rồi.”
Thứ chó chết này, Lâm Bắc Thần thật sự phục rồi, đây mới thật sự là tên gian xảo.
Nếu không phải chính mình giữ lại con bài chưa lật thì hôm nay thật sự bị thằng cháu trai này tính kế rồi.
“Ngươi học trường nào?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiêu Bính Cam tò mò nói: “Ta ở học viện Sơ cấp Số 2... Ca, ngươi hỏi làm gì?”
Lâm Bắc Thần nói: “Con mẹ nhà ngươi có gan thì tan học không được chạy... Lão tử về sau mỗi ngày đều sẽ đến trước cổng trường chặn ngươi.”
Hắn không phải đang nói nhảm mà thật sự muốn đi đánh cược trước cổng trường.
Bây giờ Lâm Bắc Thần chỉ hận mình không có pháp môn tu luyện Vô Tương Kiếm Cốt tiếp theo, nếu không thì với sức mạnh đáng sợ của Tiêu Bính Cam, nhất định sẽ trở thành bạn đồng hành tốt nhất để luyện kiếm cốt, nói không chừng sau trận chiến này hắn có thể cải thiện được cấp bậc kiếm cốt của mình.
Đợi chiến xong, nhất định phải chăm chỉ tìm kiếm công pháp tiếp theo của Vô Tương Kiếm Cốt, sau đó tìm tên mập này luyện tập.
Hai người mỗi ngày đều đấu nhau, nhất định có thể đưa Hắc Thiết Kiếm Cốt đến bạch ngân, hoàng kim, kim cương, thậm chí đến vương giả kiếm cốt
Hẳn là đến cảnh giới như vậy?
Hả?
Ta muốn làm một con cá ướp muối, tại sao lại phải tiến lên chứ?