Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Một Mặt Khác Của Mộc Tâm Nguyệt

Chương 438: Một mặt khác của Mộc Tâm Nguyệt

Trời tối dần

Ngô Tiếu Phương vẫn còn chưa ngủ.

Hắn một mình uống rượu giải sầu trong hậu viện nhà mình.

Tâm trạng của Ngô Tiếu Phương rất tệ.

Hắn đang do dự không biết có nên chủ động đi xin lỗi Lâm Bắc Thần để tránh bị trả thù hay không— Dù sao thì quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá có đủ sức nặng, muốn trả thù hắn, hoàn toàn chỉ là chuyện một câu nói.

Chính vào lúc mà hắn đang say sưa rượu chè, bỗng nhiên hoa mắt, nhìn thấy một bóng người xa lạ, từ bên ngoài tường viện nhảy vọt tới, đáp xuống trước mặt hắn.

"Ngươi là ai? Ban đêm xông vào nhà dân, ngươi..." Ngô Tiếu Phương đứng lên, trong lòng cảnh giác.

"Ngươi chính là Ngô Tiếu Phương của học viện Số 3?"

Người lạ mặt mặc đồng phục quan thức của Sở Cảnh Vụ, dáng vẻ uy nghiêm, mở miệng nói, một luồng uy áp đáng sợ xộc thẳng vào mặt hắn, làm cho Ngô Tiếu Phương tim đập loạn xạ, ngay lập tức bừng tỉnh.

"Ta là, ta..."

Ngô Tiếu Phương trở nên căng thẳng.

Sự báo thù đến nhanh như vậy sao?

Còn huy động cả lực lượng quan chức của Sở Cảnh Vụ.

Tên ăn chơi trác táng Lâm Bắc Thần này, cũng quá tàn nhẫn rồi đấy.

"Tốt lắm. Đội điều tra phá án của tỉnh cần ngươi phối hợp. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ bị cách ly, ngươi phải tiếp nhận sự thẩm vấn của chúng ta. Trước khi buổi đại điển Thiên Kiêu Tranh Bá ngày mai bắt đầu, ngươi không được rời khỏi đây một bước.”

Người lạ mặt giơ tay lên.

Một luồng Huyền khí u ám phá không trung.

Ngô Tiếu Phương đột nhiên cảm nhận được Huyền khí trong cơ thể mình ngay lập tức bị phong ấn.

Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.

......

Khu Tây Bắc của Vân Mộng thành.

Khu ổ chuột theo ý nghĩa tương đối.

Ở đây nhà cửa thấp bé, kiến trúc chủ yếu bằng vật liệu cây cỏ, bề mặt là đường đất, quy hoạch lộn xộn, không khí tràn ngập mùi thối không biết từ đâu tới.

Con mương hai bên đường ngổn ngang rác thải, trong bóng tối những con chó hoang, mèo hoang bụng đói kêu vang đào bới tìm kiếm thức ăn trong đống rác...

Ở nơi sâu thẳm trong một con hẻm tối tăm, có một trạch viện của dân nghèo.

Bức tường đất thấp bé đã không cách nào bảo vệ trọn vẹn ba ngôi nhà gỗ trơ trọi trong viện, những ngọn giáo gỗ sắc nhọn đâm xuyên qua hàng rào, ngăn chặn sự sụp đổ của bức tường đất nứt vỡ, hiển nhiên đã được chủ nhân sửa chữa một cách tỉ mỉ.

Nhưng hình thức nhiều hơn ý nghĩa.

Hàng rào trúc vốn không thể nào ngăn chặn được những kẻ xâm nhập, thậm chí ngay cả những con mèo hoang, chó hoang bên ngoài cũng có thể mang theo tình ý nhảy vào chiếm viện.

Bùn đất trong sân bị giẫm lên rất ngay ngắn.

Dưới bức tường bên phải của viện có một cái giếng cổ. Trong viện bên trái có vài khóm rau.

Bên cạnh vườn rau, một con chó già màu trắng đang nằm ngủ say trên đống củi.

Ba căn nhà gỗ cũ kỹ xếp thành hình chữ phẩm (品), nằm tách biệt trong một khoảng sân nhỏ.

Trong căn nhà gỗ thấp bé bên trái có ánh nến lấp loé. Trong nhà.

"Nương, người cảm thấy thế nào rồi?"

Mộc Tâm Nguyệt mặc một chiếc áo choàng rách nát nhưng được giặt rất sạch sẽ, bưng bát cháo rau xanh còn ấm, ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, trên mặt mang theo vẻ dịu dàng và quan tâm vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trong trường học.

Một nữ nhân trung niên đang nằm trên giường.

Nữ nhân với mái tóc lưa thưa, hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt khô héo nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét đại khái của khuôn mặt, khi bà ta còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân hiếm thấy.

Đường nét mơ hồ có chút giống với Mộc Tâm Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, sức khoẻ của nương, không cầm cự được bao lâu nữa, con... a..."

Khi đến nửa chừng, nữ nhân đột nhiên hét lên thảm thiết một tiếng, cơ thể co giật dữ dội, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một màu đỏ thẩm cực kỳ dị thường, hiển nhiên là đau đớn đến cực điểm.

Dưới sự giãy dụa, cả chiếc giường đều rung lên, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Nương, nương làm sao vậy, nương, người đừng doạ con sợ..."

Mộc Tâm Nguyệt hoảng sợ.

Nàng vội vàng nắm chặt lấy đôi tay của nữ nhân, liều mạng truyền Huyền khí của mình vào.

Nữ nhân trung niên gào thét một tiếng, thân thể đột nhiên thẳng tắp giống như một sợi dây thừng sắp bị kéo đứt.

Rất lâu sau, bà ta mới từ từ thả lỏng ra, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, sắc mặt cũng dần khôi phục bình thường, nhưng tấm chăn mỏng đắp trên người gần như đã ướt đẫm!

"Nương ... không ... không sao."

Trên khuôn mặt của nữ nhân trung niên hiện ra vẻ nhân từ, đưa tay lên một cách khó khăn, gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Mộc Tâm Nguyệt rồi nói: "Tiểu Nguyệt, đừng khóc, nương xin lỗi. Mấy năm nay đã liên luỵ đến con trong khoảng thời gian dài như vậy, con vừa đi học vừa phải kiếm tiền, vì nương con đã chịu khổ rồi... "

"Nương, con là nữ nhi của người."

Mộc Tâm Nguyệt nắm chặt lấy tay của nữ nhân, vừa khóc vừa lắc đầu nói: “Chỉ cần con còn một hơi thở thì nhất định phải chăm sóc nương, chữa bệnh cho nương... cho dù phải trả bất cứ giá nào, con cũng phải chữa khỏi cho người."

Một mặt yếu đuối như vậy, ngoại trừ nương của nàng ra, trước giờ chưa từng có ai thấy qua.

"Nương... nương không xong rồi... Tiểu Nguyệt Nhi, con đừng lo cho nương, cơ thể của nương đã không thể cứu được nữa, thay vì để ta sống đau khổ như vậy, chi bằng chết sớm hơn một chút cũng coi như là giải thoát... "

Nữ nhân trung niên yếu ớt nói.

"Không, nương, con không cho phép người nói như vậy..."

Mộc Tâm Nguyệt vô cùng hoảng sợ, giống như một chú nai con xông vào khu rừng tối tăm.

Cho dù ban ngày nàng đã đặt ra quyết tâm nào đó, nhưng lúc này căn bản không cách nào biến thành hành động được.

Bình Luận (0)
Comment