Một giọng nói xa lạ mang theo sự khen ngợi từ ngoài tường viện vọng vào một cách rõ ràng: "Ở cái tuổi của ngươi, có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, thật sự khiến bổn quan nhìn mà kinh ngạc."
Mộc Tâm Nguyệt giật mình.
"Ai?"
Nàng rút kiếm nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Cảm thấy hoa mắt.
Một bóng người giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt nàng, hắn chỉ khẽ giơ tay lên không trung đã phong ấn Huyền khí trong cơ thể nàng, đồng thời cũng khiến nàng mất đi năng lực hành động.
Mộc Tâm Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng nhất thời lạnh giá. Toi rồi.
Người xuất hiện trước mặt nàng, thân mặc chế phục của Sở Cảnh Vụ của đế quốc. Vụ giết người vừa rồi đã bị Sở Cảnh Vụ biết.
Lúc này, trái tim của nàng như tro tàn, đến sức lực để nói chuyện cũng không có. Bị bắt tại trận, theo luật pháp của đế quốc, nàng khó thoát tội chết.
"Đừng căng thẳng, tiểu cô nương."
Người trước mặt với giọng nói nhẹ nhàng: "Bổn quan không phải tới bắt ngươi, cũng sẽ không giao cho Sở Cảnh Vụ của Vân Mộng thành. Thậm chí ngược lại, ta rất khen ngợi biểu hiện của ngươi vừa rồi, chi bằng chúng ta làm một giao dịch thì thế nào?”
Mộc Tâm Nguyệt nhìn người trước mặt.
Là một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Thân hình của ông ta rất cường tráng, da dẻ và nét mặt trông không hề già dặn, nhưng lông mày lại bạc trắng, mũi ưng, ánh mắt u ám, giống như một sinh vật vĩnh viễn đều sống trong bóng tối, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm khó diễn tả bằng lời.
"Nếu như giao dịch mà ông đang nghĩ trong lòng là loại suy nghĩ bẩn thỉu đó, vậy thì cứ sớm giết chết ta đi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ đồng ý."
Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên bình tĩnh trở lại, thờ ơ nói.
Ha ha, nam nhân.
Ai mà biết nam tử mày trắng lại nói: "Ngươi yên tâm, ta không có bất cứ hứng thú gì đối với thân thể của ngươi. Chính xác mà nói, ta không có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào. Nếu như thông tin trong tay ta là chính xác, ngươi từng là bạn gái của Lâm Bắc Thần, bây giờ rất muốn trả thù hắn, có đúng không?"
Trong ánh mắt của Mộc Tâm Nguyệt lộ ra một chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn.
Đối phương đề cập đến chuyện này là có ý gì?
Nam nhân mày trắng nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý tố cáo Lâm Bắc Thần trong lễ trao thưởng của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến vào ngày mai, tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối nay, bổn quan sẽ coi như chưa xảy ra, thậm chí còn có thể giúp ngươi che giấu vết tích, cho dù ngươi không thay hình đổi dạng, cũng sẽ không bị điều tra và chịu trách nhiệm với Sở Cảnh Vụ."
"Tố cáo Lâm Bắc Thần?"
Mộc Tâm Nguyệt cảm thấy kỳ quái nói: "Tố cáo hắn cái gì?"
Nam nhân mày trắng nói: "Tố cáo hắn có dính dáng tới Thiên Ngoại Tà Ma.” Mộc Tâm Nguyệt cau mày, nói: "Ông rốt cuộc là ai?"
Nam nhân mày trắng nói: "Biết quá nhiều không có gì tốt cho ngươi... Nhưng ngươi đã hỏi, ta có thể nói với ngươi biết ta là một ngân bài cung phụng của Tỉnh Chủ phủ, tên của ta là Hà Đề Đao."
"Tại sao ông lại giúp ta?"
Mộc Tâm Nguyệt nghi hoặc nói: "Cho dù ta có đi tố cáo Lâm Bắc Thần, cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng xác thực nào, thiếu tính thuyết phục."
Nam nhân mày trắng nói: "Không cần ngươi phải đưa ra bằng chứng, thậm chí cũng không cần ngươi trực tiếp chỉ ra rằng Lâm Bắc Thần có dính líu với tà ma. Ngươi chỉ cần đưa ra một ám thị bằng lời nói, chẳng hạn như sự gia tăng thực lực của hắn rất kỳ quái, trong những ngày tháng mà các ngươi ở bên nhau, hắn đã làm một số chuyện kỳ lạ... rất đơn giản. "
Mộc Tâm Nguyệt im lặng.
Nhưng không phải là đang cân nhắc có nên tố cáo Lâm Bắc Thần hay không. Bán đứng Lâm Bắc Thần, nàng sẽ không hề có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Mọi nam nhân trên thế giới này đều đáng chết.
Điều mà nàng cân nhắc là làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất trong chuyện này.
"Ta có một điều kiện."
Nàng từ từ ngẩng đầu lên nói.
“Ha ha, có dũng khí, vào lúc này còn dám đề ra điều kiện với bổn quan.” Nam nhân mày trắng nhìn về phía Mộc Tâm Nguyệt với ánh mắt càng ngưỡng mộ hơn, nói: “Nói ra ta nghe thử xem.”
Mộc Tâm Nguyệt nói: "Ta biết, chính sách chiêu sinh của đế quốc năm nay đã thay đổi. Các trường lớn danh tiếng của hành tỉnh đều đến Vân Mộng thành để chiêu sinh học viên, cho phép vượt cấp lên lớp, ta muốn có một danh ngạch tiến vào năm trường danh tiếng. Bất kể một học viện nào đều được.”
"Thú vị."
Nam nhân mày trắng không khỏi vỗ tay tán thưởng, nói: "Ngươi thật sự càng ngày càng khiến bổn quan cảm thấy kinh ngạc, điều kiện này đề ra thật sự là tốt quá rồi, tốt đến mức căn bản không cách nào từ chối, ngươi là một đứa trẻ có dã tâm, mới có thể đề xuất ra điều kiện như vậy, trong tương lai không lâu, chỉ những người có dã tâm mới có thể sống tốt hơn."
"Nói như vậy, ông đồng ý rồi sao?"
Mộc Tâm Nguyệt dù sao vẫn là một thiếu nữ, lòng dạ không sâu, vẻ mặt cảm động, nói: "Ngươi thật sự có thể làm được chuyện này sao?"
Nam nhân mày trắng Hà Đề Đao kiêu ngạo nói: "Đương nhiên."