Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Ta Vẫn Còn Là Một Đứa Trẻ…

Chương 448: Ta vẫn còn là một đứa trẻ…

Thời gian dần trôi.

Đám đông trên quảng trường tụ tập càng ngày càng đông. Tiếng thảo luận càng ngày càng lớn hơn.

"Trong Chiến Thiên Hầu phủ thực sự có địa cung ẩn giấu tế đàn của tà ma sao?"

"Khó nói lắm......"

"Có thể nào là có người nguỵ tạo hãm hại không?"

"Thất hoàng tử, Đàm đại nhân và Thành Chủ đại nhân không phải đã tới hiện trường điều tra rồi sao? Nhất định có thể phân biệt được thực giả."

"Nhưng mà, các ngươi có nhận thấy hay không, màn biểu hiện gần đây của Lâm Bắc Thần thực sự rất là tà môn, từ một tên phá gia chi tử biến thành thiên tài, chuyển đổi cũng nhanh quá rồi đấy.”

"Thực lực của hắn rất kỳ lạ..."

"Không phải là thật sự nhập ma, trở thành tín đồ của tà ma rồi đấy chứ?”

Đủ các tiếng bàn tán khác nhau vang lên.

Bạch Hải Cầm lắng nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười giễu cợt.

"Sư... sư phụ, cứu con ... con đau ... con đau quá, cứu con..."

Tào Phá Thiên nằm trên cáng đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ cầu xin thảm thiết, thân thể bị tàn phá được quấn chặt băng vải hơi co giật nhẹ.

Bạch Hải Cầm bước tới, liếc nhìn một cái rồi lắc đầu nói: "Đồ nhi ngoan, con đã bị tà khí nhập thể rồi. Sư phụ ta cũng không cứu được con. Trước tiên con cứ chịu đựng một chút, nhìn xem, ta sẽ nhanh chóng giết chết Lâm Bắc Thần báo thù cho con... "

"Không, sư phụ, con ..." Tào Phá Thiên liều mạng cầu xin: "Sư phụ người giết... giết con đi, để cho con được giải thoát, con chịu không nổi nữa rồi."

Nỗi đau đớn sống không bằng chết khiến hắn từng giờ từng khắc đều giống như bị tra tấn trong luyện ngục.

Bạch Hải Cầm lắc đầu, nhẹ giọng truyền âm, nói: "Đồ nhi ngoan của ta, con phải sống, nếu không, con làm sao có thể báo thù cho sư phụ chứ?"

Tào Phá Thiên sững sờ.

Không biết tại sao, một cảm giác ớn lạnh lập tức bao phủ lấy nội tâm của hắn.

Hắn đột nhiên nảy sinh một suy đoán kỳ lạ và khủng khiếp.

Lúc này, có tiếng ồn ào ở phía xa truyền đến.

Các quan viên đã đến Chiến Thiên Hầu phủ để điều tra cùng với Lâm Chấn Nam, cuối cùng đã quay trở lại quảng trường thần điện.

Lâm Bắc Thần nhìn đi chỗ khác.

Chỉ thấy sắc mặt của Thất hoàng tử và Lăng Quân Huyền đều rất xấu.

Ngược lại là vị quan hành chính Đàm Cổ Kim kia, mặc dù đã rất cố gắng che giấu nhưng một tia cười lạnh nham hiểm nơi khóe miệng lại không thể che giấu nổi.

Trong lòng hắn lộp độp một chút.

Xong mẹ rồi.

Lão cha hời thực sự đã đào một cái hố lớn cho mình.

Dưới vô số ánh mắt dõi theo, thành chủ Lăng Quân Huyền bước tới bục trao giải, liếc nhìn Lâm Bắc Thần, khẽ thở dài một hơi rồi quay người nói với đám đông: "Căn cứ vào cuộc thăm dò thực địa của Thất hoàng tử và bổn thành chủ, cuối cùng đã xác định, địa cung được phát hiện trong Chiến Thiên Hầu phủ là thật. Nó đã được xây dựng được mười năm. Tế đàn của Thiên Ngoại Tà Ma trong địa cung... "

Nói đến đây, ông ta hơi ngập ngừng.

Ngay tức khắc, trái tim của tất cả mọi người xung quanh gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Chỉ nghe Lăng Quân Huyền tiếp tục nói: "Tế đàn của Thiên Ngoại Tà Ma cũng là thật. Nó được xây dựng cùng năm với địa cung. Có thể phán định tuyệt đối không phải nguỵ tạo nhất thời, Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam cung phụng Thiên Ngoại Tà Ma, sự thật chính xác.

Bùm!

Giống như một viên đạn pháo hung hãn lao thẳng vào trong đám đông.

Các thị dân hoàn toàn bùng nổ.

Tiếng kinh hô vào lúc này đã hoàn toàn che lấp tiếng thủy triều trên đại dương xa xôi. Sở Ngân, Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn đều choáng váng.

Các giáo viên và học viên của học viện Số 3 đều choáng váng.

Các học viên Thiên Kiêu trên bục trao giải choáng váng.

Lâm Bắc Thần cũng choáng váng.

"Điều này là không thể nào."

Hắn theo bản năng hét lớn.

Tuy nhiên, lúc này đã không còn ai tin lời của hắn.

Những người không lâu trước vẫn còn hô vang tên hắn, vỗ tay tán thưởng hắn, lúc này đều nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác và ghét bỏ.

Tất cả mọi thứ như thể quay trở lại điểm xuất phát khi hắn mới xuyên không.

Thiếu niên khí thế hăng hái này bị đánh từ trên mây xuống mặt đất, rơi vào trong cát bụi, ánh sáng tiêu tán, lại lần nữa biến thành một kẻ mà ai thấy cũng đều căm ghét, cái danh Tịnh Nhai Hổ gán sau lưng.

"Ha ha ha ha, Lâm Bắc Thần, ngươi còn có gì để nói nữa không?"

Bạch Hải Cầm bật cười.

Lâm Bắc Thần lớn tiếng giải thích: "Cha ta làm gì, liên quan cái rắm gì đến ta, dù sao thì ta vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ là một tên não tàn mà thôi..."

“Lâm Cận Nam năm đó chiều chuộng ngươi như vậy, người trong thành đều biết, ông ta làm gì, ngươi có thể không biết sao?” Bạch Hải Cầm bật cười, nghiêm nghị chất vấn: “Càng huống hồ, chúng ta điểm qua một chút, gần đây trong Vân Mộng thành đã xảy ra những chuyện của tà ma, có cái nào không liên quan đến ngươi chứ? Ở vòng dự tuyển, Thẩm Phi nhập ma, Phương Chấn Nho đại nhân trở mặt với ngươi, kết quả chết bởi tà ma. Nhóm sát thủ không mặt đêm đó đã chết bởi tà ma, đồ nhi của ta Tào Phá Thiên bị đả thương ma khí nhập thể... Nhiều chuyện như vậy, không lẽ đều là trùng hợp cả sao?"

"Mẹ nó ta..."

Lâm Bắc Thần muốn phản bác nhưng không nói được gì.

Mẹ nó, đây quả thực đều là trùng hợp.

Nhưng hình như căn bản không có cách nào giải thích được.

"Người đâu, đem Lâm Bắc Thần tạm thời giam vào ngục, lễ trao giải sẽ tạm dừng, đợi đến khi chân tướng của sự việc được tra rõ rồi định đoạt tiếp.”

Lăng Quân Huyền trực tiếp hạ lệnh. "Đợi đã."

Đàm Cổ Kim đột nhiên lên tiếng.

Ông ta chậm rãi bước tới bục trao giải, ánh mắt quét qua quần chúng trên quảng trường rồi lớn tiếng nói: "Bổn quan cho rằng, chuyện này phải cho tất cả thị dân của Vân Mộng thành một lời giải thích rõ ràng, bây giờ lập tức thẩm vấn ở đây mới có thể đảm bảo công bằng công chính, tránh một số người có dụng tâm khác, lấy quyền mưu tư, bảo vệ cho tà ma... ha ha, nói mới nhớ, tối qua bổn quan đã phái người âm thầm điều tra, cũng nắm được một số manh mối, tất cả đều chỉ về phía bạn học Lâm này. Bổn quan ban đầu còn tin rằng, dù sao thì cũng là hậu nhân của Chiến Thiên Hầu, nhưng bây giờ xem ra...”

Đàm Cổ Kim vỗ tay, nói: "Người đâu, đưa nhân chứng lên."

Bình Luận (0)
Comment