Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Nhất Định Là Rất Quyến Rũ

Chương 464: Nhất định là rất quyến rũ

Nàng mở to miệng, nhìn chằm chằm vào ngực của Lâm Bắc Thần, như thể gặp ma giữa ban ngày.

Sao có thể... lớn như vậy?

Chỗ đó cũng có thể dịch dung sao?

Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Ha ha, thủ đoạn nhỏ, bên trong nhét một chút đồ ..." Sau khi mơ hồ suy nghĩ lướt qua, Lâm Bắc Thần đã dập tắt ý định biến Mễ Như Yên thành nam nhân.

Dù sao thì cái này cũng không thể dùng Dịch Dung Thuật để giải thích được.

"Y phục đã thay ra đâu rồi?"

Lâm Bắc Thần hỏi.

Mễ Như Yên ngượng ngùng đem toàn bộ nội y, buộc ngực và yếm bên trong...cầm trên tay rồi nói: "Có muốn tìm một chỗ chôn nó không?"

Mặc dù những y vật này đều đã rách nát, nhưng dù sao thì cũng là vật lót trong người, bị Lâm Bắc Thần nhìn thấy, nàng cảm thấy quả thực giống như mình đang khỏa thân đứng trước mặt Lâm Bắc Thần vậy.

Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: "Không được, chôn thì rất dễ để lại sơ hở. Lỡ như bị người ta phát hiện ra, tung tích của chúng ta có thể sẽ bị bại lộ. Trên người ngươi có bảo cụ không gian trữ vật không?"

Mễ Như Yên lắc đầu.

Nàng xuất thân từ một gia đình trung lưu ở Vân Mộng thành, làm sao có thể có được thứ quý hiếm như vậy chứ.

"Vậy thì đưa cho ta đi." Lâm Bắc Thần đưa tay.

"Hả?"

Đầu óc của Mễ Như Yên trực tiếp choáng váng.

Nhưng hành động nghe theo lý trí, vẫn đưa hết y phục trong tay cho Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần cầm nó trong tay, chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt khó hình dung xộc lên mũi, tâm thần không khỏi rung động, vô thức đưa đến cuối mũi hít hà một hơi, nói: "Thơm quá."

Mễ Như Yên ngay lập tức sững sờ, tức giận nói: "Lâm học trưởng, ngươi..."

Lâm Bắc Thần lúc này mới ý thức được hành động của mình rốt cuộc là lỗ mãng đến thế nào.

Hắn vội vàng nói: "Ờ, thói quen, thói quen thôi..."

Ối.

Mẹ nó, cái gì mà thói quen chứ?

Làm giống như ta thường xuyên làm loại chuyện này trước đây vậy.

Lâm Bắc Thần đang nói nửa chừng, bản thân cũng chết lặng.

Ai mà biết rằng Mễ Như Yên lại bật cười, phụt một tiếng nói: "Đa tạ ngươi, Lâm học trưởng. Thật ra, ta cũng biết ngươi đang dùng cách này để xua tan tuyệt vọng và căng thẳng trong lòng ta, giống như trước đây, ngươi cố ý phát ra loại âm thanh đó. Mặc dù ngươi không mở miệng an ủi, nhưng phương pháp độc đáo của ngươi đã giúp ta tạm thời thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực... "

Hả?

Phương pháp an ủi độc đáo?

Cái này cũng được sao?

Ta có mục đích như vậy à?

Lâm Bắc Thần cũng bị sốc vì sự não hổng của ‘bà cô’ trước mặt. Thì ra ta lại có thể thông minh như vậy?

"Ha ha ha, bạn học Mễ thật thông minh, tâm tư chu đáo, huệ chất lan tâm, đã nhìn thấu được ý tốt của ta, ha ha, đúng vậy, ta chính là suy nghĩ như vậy."

Lâm Bắc Thần mỉm cười, trực tiếp cất đồ lót của Mễ Như Yên vào trong Baidu Netdisk, sau đó nói: "Đi, bây giờ chúng ta vào trong thành thăm dò tình hình, lẳng lặng đi vào, không được quá lộ liễu."

Hai người rời khỏi nhà kho hẻo lánh này.

......

......

Số 27, Ngõ Khoan Diêm.

Mễ gia.

"Hai người các ngươi, làm cái gì vậy? Đứng lại."

Hai quân sĩ của Vân Mộng Vệ nhìn thấy hai nữ nhân một già một trẻ nhìn chằm chằm vào trong trạch viện một hồi lâu, lập tức cảnh giác, lớn tiếng hỏi.

"Vị đại ca này..."

Tiểu thiếu phụ xinh đẹp mặt mày hớn hở, nũng nịu nói: "Người ta chỉ là tò mò. Gia đình này đã sinh ra quý nhân gì sao? Tại sao lại để Vân Mộng Vệ của các ngươi đứng gác vậy?"

Nhìn thấy tiểu thiếu phụ với sóng lớn trào dâng trên đỉnh núi cao ngất, sắc mặt của tướng sĩ dịu lại một chút, nói: "Cấu kết với Thiên Ngoại Tà Ma, Mễ gia đều đã bị bắt ... Hai người các ngươi mau đi đi, đừng đợi ở đây nhòm ngó, để tránh bị coi là đồng đảng của Mễ gia, mau đi đi.”

"A......"

Nữ nhân mặt đen bên cạnh dường như bị doạ cho giật mình, phát ra tiếng hét kinh ngạc.

"Vâng vâng vâng, chúng ta đi ngay."

Tiểu thiếu phụ ngực lớn vội vàng kéo nữ nhân mặt đen, hoa dung thất sắc nói: "Mẹ chồng, chúng ta mau đi thôi, ở đây đáng sợ quá.”

Cả hai quay người nhanh chóng rời đi.

"Trương Tam, sao ngươi không hỏi thêm mấy câu nữa?"

Một tên đồng bọn bên cạnh cười khúc khích nói: "Tiểu thiếu phụ kia quả thật là quyến rũ, chân dài eo thon, đặc biệt là ngực ... Chậc chậc chậc, có thể chìm chết người, còn gương mặt đẩy đưa, vừa nhìn qua đã biết là một tiểu phụ mồi chài nam nhân, dụ dỗ một chút thì có thể nắm được trong tay!”

Quân sĩ tên Trương Tam cười mắng: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao, nhưng bây không giống như trước, nếu như ta hỏi thêm vài câu, e rằng sẽ hại tiểu nương tử kia. Người của đội điều tra rất tàn nhẫn, đi đâu cũng bắt người, nếu như bị bọn họ nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng tiểu nương tử có hiềm nghi, trực tiếp bắt giữ.”

Chủ đề ngay lập tức thu hút sự tham gia của các quân sĩ khác.

"Nói vậy cũng đúng. Đội điều tra chó má này, căn bản chính là bắt tràn lan. Đã có hơn trăm người bị tống vào tù còn chưa đủ...... ồ, ta nghe nói trong ngục giam đã bắt đầu dùng hình rồi, đang thẩm vấn tăm tích của Lâm Bắc Thần."

"Ngay cả Lăng thành chủ cũng bị liên luỵ, tạm thời đóng phủ tạ khách. Trong ngoài Vân Mộng thành đều đã bị Đàm Cổ Kim của Tỉnh Chủ phủ tiếp quản...cứ tiếp tục như vậy, tới lúc nào đó ông ta cũng sẽ thành người đứng đầu mất.

"Các ngươi có nghe nói không? Lão quản gia của Lâm Bắc Thần, ngay khi vừa bị bắt liền lập tức trở mặt, dẫn cao thủ của đội điều tra đến khắp các nơi có thể ẩn nấp, điên cuồng lùng bắt... đồ chó má này thật sự không phải con người mà."

"Cũng không thể nói như vậy, dù sao thì Lâm Bắc Thần là Thiên Ngoại Tà Ma, vạch rõ quan hệ với hắn cũng là điều nên làm..."

"Nhưng ta chỉ là coi thường cái loại bán chủ cầu vinh này. Hơn nữa, việc Lâm Bắc Thần rốt cuộc có phải là Thiên Ngoại Tà Ma hay không vẫn chưa có kết luận. Ta cảm thấy tên nhóc đó cũng không tệ..."

"Suỵt. Im miệng. Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Cũng muốn bị bắt vì tội đồng phạm à?"

"Ta chỉ là không nhìn nổi đám người đó hành hạ Vân Mộng thành của chúng ta như vậy.”

Mấy quân sĩ thấp giọng bàn tán.

Bình Luận (0)
Comment