Xoẹt!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên trong hư không, trường kiếm của Ngô Thượng Ngôn đã đâm vào mi tâm của Lâm Bắc Thần.
Xung quanh vang lên tiếng hét kinh hoàng.
Đám người Sở Ngân, Nhạc Hồng Hương mắt như muốn nứt ra.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Trái tim của rất nhiều người bỗng nhiên như chìm vào vực thẳm băng giá.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, trên mặt Ngô Thượng Ngôn lại lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin.
"Ngươi......"
Ông ta khàn giọng rống lên.
Lời còn chưa dứt.
Lại thấy Lâm Bắc Thần duỗi ngón giữa ra, chặn lưỡi kiếm trước mặt mình lại, búng nhẹ ngón tay một cái.
Keng!
Tiếng kim loại rung rõ ràng êm tai vang lên.
Danh kiếm bách luyện đáng giá ngàn vàng trong tay của Ngô Thượng Ngôn lập tức giống như tảng băng mỏng giữa ngày thu, răng rắc răng rắc mà nứt ra từng tấc một.
Những mảnh vỡ của lưỡi kiếm phát nổ trong không trung.
Rơi xuống giống như một con bướm mùa thu đầy thương tật, tàn lụi sắp chết.
Giữa vô số ánh mắt kinh ngạc, Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của mình. Làn da vinh nhuận giống như bạch ngọc bảo thạch.
Không có chút vết tích.
Đâu giống như nơi đã bị danh kiếm của đại võ sư đỉnh phong đâm qua chứ?
Hơn nữa chuyện khủng khiếp vẫn chưa kết thúc.
"Aaaaa......"
Ngô Thượng Ngôn đột nhiên hét lên một tiếng kinh hoàng.
Đường đường là một cao thủ cảnh giới đại võ sư đỉnh phong lại phát ra tiếng hét kinh hoàng giống như một con thỏ bị chặn ở góc tường, lúng túng thê lương.
Khi mọi người nhìn qua.
Chỉ thấy cánh tay phải cầm kiếm của Ngô Thượng Ngôn cũng giống như trường kiếm trong tay, phát ra tiếng vỡ răng rắc, răng rắc, sau đó nứt toát vỡ nát giống như một bức tượng nứt vỡ!
"Chuyện này là sao vậy?"
Ngô Thượng Ngôn nhìn Lâm Bắc Thần, tức giận nói: "Tà thuật... ngươi đã làm gì ta?"
Nhưng ông ta đã không kịp biết được đáp án.
Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng vỡ nát này giống như ôn dịch không thể nào ngăn chặn, thuận theo cổ tay, cẳng tay, cánh tay, vai của hắn...
Từng đường nứt màu máu kinh hoàng xuất hiện. Rắc rắc!
Không đợi quần chúng định thần lại, Ngô Thượng Ngôn đã giống như một người giả dùng gỗ xếp xây đắp nên, rắc rắc một tiếng, biến thành những mảnh vỡ đều đặn to bằng nắm tay, sụp đổ trên mặt đất.
Sau đó, máu tươi mới từ từ chảy ra.
Vị cao thủ cấp đại võ sư đỉnh phong này, trong nháy mắt đã bị giết chết bằng một phương thức không thể nào tưởng tượng nổi.
Các võ giả nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Đây là lực lượng gì vậy chứ?
Đám người Sở Ngân mắt như muốn nứt ra, cũng sững sờ, quên cả hét lên.
"Yêu thuật."
Mặc Tiêu Tương gầm lên: "Lâm Bắc Thần quả nhiên là Thiên Ngoại Tà Ma..." Vù!
Lâm Bắc Thần một chỉ điểm ra.
Kiếm quang màu xanh lam lóe lên.
Giữa hai lông mày của Mặc Tiêu Tương có một vệt máu đỏ tươi.
Trong nháy mắt không còn hơi thở, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Đàm Cổ Kim và Bạch Hải Cầm nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Chẳng trách Lâm Bắc Thần dám đơn thân độc mã xuất hiện.
Thì ra thực lực của hắn lại có thể tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Sao có thể làm được chứ?
Nhưng mà... sức mạnh đột ngột tăng lên cũng không thay đổi được cái gì cả.
"Tiểu tạp chủng, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại dám tàn sát quan viên của đế quốc, cho dù có trốn đến chân trời góc bể, ngươi cũng chết chắc rồi... Hôm nay lão phu không giết ngươi thì không thể an ủi được lòng căm phẫn của người dân.”
Bạch Hải Cầm cầm kiếm trong tay, hào quang hệ thuỷ màu xanh nhạt lưu chuyển toàn thân, sau lưng như thể xuất hiện một mảng đại dương vô tận.
Một kiếm chém ra.
Tiếng nước vang lên.
Một thanh kiếm khổng lồ dài mười mét màu xanh lam xuyên qua hư không, chém về phía Lâm Bắc Thần.
Lực lượng mạnh mẽ.
Các cường giả kiếm đạo trên quảng trường lập tức dựng hết cả tóc gáy.
Đây chính là uy lực của một tông sư chi kiếm ư?
Bóng kiếm vừa mới hiện ra liền khiến người ta có cảm giác là một lợi kiếm tột đỉnh kinh người.
Một kiếm này đủ để ngay lập tức giết chết bất cứ một cao thủ nào từ cảnh giới tông sư trở xuống.
Tuyệt đối không may mắn tránh được.
Tuy nhiên, một chuyện không thể nào tin nổi đã xảy ra.
Lâm Bắc Thần chỉ tuỳ ý giơ tay ra một chiêu.
Cự kiếm màu xanh lam vốn dĩ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khủng khiếp đột nhiên giống như biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn, ngay tức khắc thu nhỏ lại, bay vòng quanh Lâm Bắc Thần một vòng vô cùng khéo léo, sau đó trực tiếp rơi vào tay của Lâm Bắc Thần, biến thành một quả cầu nước tròn trịa quay tít.
Kiếm kình hủy diệt vạn vật ngay lập tức biến mất. "Cái gì?"
Vẻ mặt của Bạch Hải Cầm khựng lại.
Mặc dù không phải là sát chiêu dốc toàn lực để thi triển, nhưng cũng là một chiến kỹ kiếm đạo ẩn chứa mười phần sức mạnh của tông sư, lại có thể bị một tiểu tạp chủng dễ dàng hoá giải như vậy ư?
"Đến mà không trả lễ thì không hay lắm."
Lâm Bắc Thần cười lớn một tiếng, thổi nhẹ vào quả cầu nước tròn trịa trong tay.
Vù!
Quả cầu nước màu xanh lam biến thành một thanh trường kiếm màu nước có hình dáng bình thường, bay xuyên qua không trung.
Tốc độ của kiếm khi bắt đầu cực chậm.
Nhưng khi Bạch Hải Cầm phản ứng lại thì một tia sáng xanh lóe lên, trường kiếm màu nước đã đâm đến trước mặt.
Bóng ma của cái chết giáng xuống mà không có dấu hiệu báo trước.
Vong hồn đại mạo đến cực điểm, ông ta thiêu đốt Huyền khí nguyên bản, điên cuồng né tránh.
Phộc!
Có một tiếng động nhẹ như đâm thủng giấy vải vang lên.
Trường kiếm màu nước xuyên qua ngực trái của Bạch Hải Cầm.
Nhưng lại không xuyên thấu cơ thể.
Mà giống như một con rắn nước màu xanh, trực tiếp chui vào trong cơ thể ông ta.
"Ư ... a!"
Bạch Hải Cầm đau đớn kêu rên, bóng dáng cao lớn nặng nề ngã về sau.